Lúc 5g30 chiều thứ Hai 25 tháng Giêng, Đức Hồng Y Kurt Koch đã thay mặt Đức Thánh Cha Phanxicô đã chủ sự Kinh Chiều tại Đền Thờ Thánh Phaolô Ngoại Thành để bế mạc Tuần cầu nguyện cho sự hiệp nhất Kitô giáo.

Chủ đề được chọn cho Tuần cầu nguyện năm 2021 được trích từ Tin Mừng Thánh Gioan: “Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy: anh em sẽ sinh nhiều hoa trái” (x. Ga 15,1-17). Cộng đoàn tu viện Grandchamp Thuỵ Sĩ được giao phó soạn các lời nguyện trong Tuần cầu nguyện cho sự hiệp nhất các Kitô hữu năm nay. Cộng đoàn này được thành lập vào nửa đầu thế kỷ 20, gồm một số phụ nữ theo truyền thống Tin Lành cải cách của Thuỵ Sĩ nói tiếng Pháp, đã tái khám phá tầm quan trọng của sự thinh lặng trong việc lắng nghe Lời Chúa, đồng thời tiếp tục thực hành các cuộc tĩnh tâm để nuôi dưỡng đời sống đức tin, theo gương Chúa Kitô, lui về nơi thanh vắng để cầu nguyện. Theo trang web của Hội đồng Giáo hoàng về Cổ võ sự Hiệp nhất Kitô giáo, Cộng đoàn Grandchamp bao gồm 50 nữ tu, những người đã cống hiến “cho công việc hòa giải giữa các Kitô hữu, trong gia đình nhân loại và đối với mọi tạo vật”.

Tham dự buổi lễ có khoảng 20 vị Hồng Y, và các Giám Mục trong giáo triều Rôma, cùng đông đảo giáo sĩ, tu sĩ và anh chị em giáo dân. Bên cạnh đó, còn có đại diện của các Giáo hội Kitô và các Cộng đồng Giáo hội khác hiện diện tại Rôma

Nhân đây, tưởng cũng nên nhắc lại vài nét lịch sử tuần cầu nguyện cho sự hiệp nhất Kitô Giáo.

Năm 1908, Mục Sư Paul Wattson đang coi sóc một nhà thờ Anh giáo ở Graymoor, New York, đưa ra sáng kiến cử hành một tuần Tám Ngày cầu nguyện cho sự hiệp nhất Kitô Giáo với sự hỗ trợ của các giám mục Anh giáo và Công Giáo, trong đó có Đức Hồng Y William O'Connell của Boston. Tuần Tám Ngày này bắt đầu vào ngày 18 tháng Giêng, lúc bấy giờ là Lễ Ngai Tòa Thánh Phêrô ở Rôma, và kết thúc vào ngày 25 tháng Giêng, Lễ Thánh Phaolô Trở Lại.

Năm sau, mục sư Wattson và toàn thể cộng đoàn Anh Giáo của ngài gia nhập Giáo Hội Công Giáo, và vào năm tiếp theo, tức là năm 1910, cựu mục sư Wattson đã được thụ phong linh mục.

Sáng kiến cử hành một tuần Tám Ngày cầu nguyện cho sự hiệp nhất Kitô Giáo lan tràn nhanh chóng, và vào năm 1916, Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô thứ 15, cổ vũ sáng kiến này trong toàn thể Giáo Hội và Tuần Tám ngày này chính thức mang tên Tuần Cầu Nguyện cho Hiệp Nhất Kitô Giáo.

Năm 1964, Công Đồng Vatican II ban hành Sắc Lệnh Đại Kết (Unitatis Redintegratio), và ngày 30/5/1995, Chân Phước Gioan Phaolô II ban hành thông điệp Ut Unum Sint, gồm có ba chương với những tựa đề: Sự dấn thân của Giáo Hội Công Giáo vào công cuộc đại kết; các kết quả của tiến trình đối thoại; và đường còn xa lắm không? Thông điệp đã kiểm điểm những thành quả của tiến trình đối thoại; và phác họa những bước còn phải tiếp tục.

Đây là hai văn kiện làm nền tảng cho Tuần Cầu Nguyện cho Hiệp Nhất Kitô Giáo.

Vào đầu buổi lễ, Đức Hồng Y đã cùng cầu nguyện với các nhà lãnh đạo Kitô giáo khác tại trước mộ Thánh Phaolô Tông Đồ.

Trong bài giảng, Đức Hồng Y nói:

“Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy” (Ga 15: 9). Chúa Giêsu liên kết yêu cầu này với hình ảnh cây nho và cành nho, đó là hình ảnh cuối cùng mà Ngài đưa ra cho chúng ta trong Bài Phúc âm. Chính Chúa là cây nho, là cây nho “thật” (câu 1), Đấng không phản bội sự mong đợi của chúng ta, nhưng vẫn luôn trung tín trong tình yêu thương, bất chấp tội lỗi và sự chia rẽ của chúng ta. Tất cả chúng ta, những người đã chịu phép rửa, đều được ghép như cành vào cây nho này, chính là chính cây nho này. Điều này có nghĩa là chúng ta chỉ có thể phát triển và sinh hoa kết trái nếu chúng ta tiếp tục hợp nhất với Chúa Giêsu. Đêm nay chúng ta hãy xem xét sự hiệp nhất không thể thiếu này, với nhiều cấp độ. Với cây nho trong tâm trí, chúng ta có thể hình dung sự thống nhất bao gồm ba vòng tròn đồng tâm, giống như các vòng của một thân cây.

Vòng tròn đầu tiên, vòng trong cùng, là trong Chúa Giêsu. Đây là điểm khởi đầu của hành trình mỗi người chúng ta hướng tới sự hiệp nhất. Trong thế giới quay cuồng và phức tạp ngày nay, chúng ta rất dễ đánh mất la bàn, khi bị lôi kéo từ mọi phía. Nhiều người cảm thấy nội tâm rời rạc, không tìm được điểm cố định, chỗ đứng vững vàng giữa những thay đổi của cuộc sống. Chúa Giêsu nói với chúng ta rằng bí mật của sự ổn định là ở lại trong Ngài. Trong bài đọc tối nay, Ngài nói điều này đến bảy lần (xem các câu 4-7,9-10). Vì Người biết rằng “không có Người, chúng ta không thể làm gì được” (xem câu 5). Chúa Giêsu cũng chỉ cho chúng ta cách ở lại trong Ngài. Ngài đã để lại cho chúng ta tấm gương của chính Ngài: mỗi ngày, Ngài lui vào thanh vắng để cầu nguyện. Chúng ta cần lời cầu nguyện, cũng như cần nước, để sống. Cầu nguyện riêng, dành thời gian với Chúa Giêsu, và thờ phượng, đây là những điều cần thiết nếu chúng ta muốn ở lại trong Ngài. Bằng cách này, chúng ta có thể đặt những lo lắng, hy vọng và sợ hãi, niềm vui và nỗi buồn của mình trong lòng Chúa. Trên hết, khi tập trung vào Chúa Giêsu trong lời cầu nguyện, chúng ta có thể cảm nghiệm được tình yêu của Ngài. Và bằng cách này, nhận được sức sống mới, giống như những cành cây hút nhựa sống từ thân cây. Đây là sự hiệp nhất đầu tiên, sự thống nhất của cá nhân chúng ta, là công việc của ân sủng mà chúng ta nhận được khi ở lại trong Chúa Giêsu.

Vòng tròn thứ hai là sự hiệp nhất với các Kitô hữu. Chúng ta là những nhánh của cùng một cây nho, chúng ta là “các bình thông nhau”, theo nghĩa là điều thiện hay điều ác mà mỗi chúng ta làm đều ảnh hưởng đến tất cả những người khác. Vì vậy, trong đời sống thiêng liêng, cũng có một loại “quy luật động lực”: đó là khi chúng ta ở lại trong Chúa, chúng ta gần gũi người khác, và khi chúng ta gần gũi người khác, chúng ta ở lại trong Chúa. Điều này có nghĩa là nếu chúng ta cầu nguyện với Thiên Chúa trong thần khí và chân lý, thì chúng ta sẽ nhận ra nhu cầu yêu thương người khác, mặt khác, “nếu chúng ta yêu thương nhau, thì Thiên Chúa ở lại trong chúng ta” (1 Ga 4:12). Cầu nguyện không ngừng dẫn đến tình yêu; nếu không, đó chỉ là nghi lễ sáo rỗng. Chúng ta không thể gặp được Chúa Giêsu ngoài Nhiệm thể Người, gồm nhiều chi thể, là cơ man những người đã chịu phép rửa. Nếu sự thờ phượng của chúng ta là chân chính, chúng ta sẽ phát triển tình yêu thương đối với tất cả những ai theo Chúa Giêsu, bất kể họ thuộc về khối hiệp thông Kitô nào, ngay cả khi họ có thể không phải là “người của chúng ta”, họ vẫn là người của Ngài.

Dẫu sao, chúng ta đều biết rằng yêu thương anh chị em của mình không phải là điều dễ dàng, vì những khuyết điểm và điểm yếu của họ ngay lập tức trở nên rõ ràng, và những tổn thương trong quá khứ hiện lên trong tâm trí chúng ta. Ở đây Chúa Cha đến trợ giúp chúng ta, vì với tư cách là một nông dân lão luyện (x. Ga 15: 1), Người biết chính xác phải làm gì: “Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người chặt đi; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái hơn” (Ga 15: 2). Chúa Cha chặt đi và cắt tỉa. Tại sao? Bởi vì để yêu thương, chúng ta cần phải tước bỏ tất cả những gì khiến chúng ta lầm đường lạc lối và khiến chúng ta cuộn tròn vào chính mình, và do đó không sinh hoa kết quả. Vậy chúng ta hãy cầu xin Chúa Cha loại bỏ những thành kiến của chúng ta về người khác, và những ràng buộc trần tục cản trở sự hiệp nhất trọn vẹn với tất cả con cái của Ngài. Nhờ đó, khi được thanh tẩy trong tình yêu, chúng ta sẽ có thể bớt bận tâm đến những chướng ngại của thế gian cũng như những viên đá vấp ngã của quá khứ, mà ngày nay đang làm chúng ta xao lãng khỏi Tin Mừng.

Vòng hiệp nhất thứ ba, lớn nhất, là toàn thể nhân loại. Ở đây, chúng ta có thể suy ngẫm về hoạt động của Chúa Thánh Thần. Trong cây nho là Chúa Kitô, Thánh Linh là nhựa sống lan tỏa đến muôn cành. Thánh Thần có thể thổi tới bất cứ nơi đâu Ngài muốn, và đặc biệt ở mọi nơi Ngài muốn khôi phục sự hiệp nhất. Ngài thúc giục chúng ta yêu không chỉ những người yêu thương chúng ta và suy nghĩ như chúng ta, nhưng phải yêu tất cả mọi người, ngay cả kẻ thù của chúng ta như Chúa Giêsu đã dạy chúng ta. Ngài khiến chúng ta có thể tha thứ cho kẻ thù và những điều sai trái mà chúng ta đã phải chịu đựng. Ngài linh hứng cho chúng ta năng động và sáng tạo trong tình yêu. Ngài nhắc nhở chúng ta rằng những người lân cận với chúng ta không chỉ giới hạn trong số những người chia sẻ những giá trị và ý tưởng của chúng ta, và chúng ta được kêu gọi trở thành người lân cận của tất cả mọi người, trở thành những người Samaritanô nhân hậu cho một nhân loại yếu ớt, nghèo khó và trong thời đại của chúng ta, đang phải chịu đựng rất nhiều đau khổ. Đó là một nhân loại nằm bên lề đường của thế giới chúng ta, mà Thiên Chúa muốn vực dậy bằng lòng thương cảm. Cầu xin Chúa Thánh Thần, là nguồn mạch ân sủng, giúp chúng ta sống vô vị lợi, yêu thương đáp lại những người không yêu thương chúng ta, vì chính nhờ tình yêu trong sáng và vô vị lợi, Tin Mừng mới sinh hoa kết quả. Cây được biết đến nhờ trái của nó: bởi tình yêu thương nhưng không của chúng ta, chúng ta sẽ biết được chúng ta có phải là cây nho của Chúa Giêsu hay không.

Vì thế, Chúa Thánh Thần dạy chúng ta tính cụ thể của tình yêu đối với tất cả những anh chị em mà chúng ta chia sẻ cùng một nhân tính, là nhân tính mà Chúa Kitô đã kết hợp không thể tách rời với chính Người khi Chúa nói với chúng ta rằng chúng ta sẽ luôn tìm thấy Người nơi những người nghèo và những người thiếu thốn nhất ( x. Mt 25:31-45). Khi cùng nhau phục vụ họ, một lần nữa chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng ta là anh chị em với nhau và sẽ phát triển trong sự hiệp nhất. Thánh Linh, Đấng đổi mới bộ mặt của trái đất, cũng truyền cảm hứng cho chúng ta quan tâm đến ngôi nhà chung của chúng ta, đưa ra những lựa chọn táo bạo về cách chúng ta sống và tiêu dùng, vì điều trái ngược với việc sinh hoa kết quả là sự bóc lột, và thật đáng xấu hổ khi chúng ta lãng phí những nguồn tài nguyên quý giá mà nhiều người khác bị tước đoạt.

Cũng chính Thánh Linh đó, là kiến trúc sư của cuộc hành trình đại kết, đã dẫn dắt chúng ta đến buổi tối hôm nay để cầu nguyện cùng nhau. Khi chúng ta cảm nghiệm được sự hiệp nhất đến từ việc hợp cùng một giọng kêu cầu cùng Chúa, tôi muốn cảm ơn tất cả những ai trong tuần này đã cầu nguyện và tiếp tục cầu nguyện cho sự hiệp nhất của các tín hữu Kitô. Tôi gửi lời chào huynh đệ tới các đại diện của các Giáo hội và Cộng đồng Giáo hội đang tụ họp ở đây, tới các sinh viên Chính thống giáo và Chính thống Đông phương đang theo học tại Rôma dưới sự bảo trợ của Hội đồng Cổ vũ Hiệp nhất Kitô Giáo, và các giáo sư và sinh viên của Viện Đại kết tại Bossey, là những người thường đến Rôma trong những năm trước, nhưng không thể đến Rôma vì đại dịch và đang theo dõi chúng ta qua các phương tiện truyền thông. Anh chị em thân mến, xin cho chúng ta luôn hiệp nhất trong Chúa Kitô. Xin Chúa Thánh Thần đổ tràn vào tâm hồn chúng ta, làm cho chúng ta cảm thấy mình là con cái của Chúa Cha, là anh chị em với nhau, là anh chị em trong một gia đình nhân loại chúng ta. Xin Chúa Ba Ngôi, là tình yêu hiệp thông, làm cho chúng ta lớn lên trong sự hiệp nhất.


Source:Holy See Press Office