NGƯỜI NGOÀI

“Vua chúa trần gian bắt ai đóng sưu nộp thuế? Con cái mình hay người ngoài?”. Phêrô đáp, “Thưa, người ngoài!”.

“Một xã hội không có Chúa Kitô thì trống rỗng và rối ren! Ngày nay, mức độ Chúa Kitô bị thế giới từ chối xảy ra thường xuyên hơn, tần suất Ngài bị gạt ra ngoài gia tăng hơn bởi rất nhiều người trong số những người có ảnh hưởng lớn trong xã hội và trong các nền văn hoá. Thông thường, Ngài bị xử tệ trên các phương tiện truyền thông. Nhưng sẽ tệ hơn ngay trong đời sống ‘như không có Chúa’ - coi Ngài như người ngoài - của những ai mệnh danh là con cái Ngài!” - Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

Đồng tình với nhận định trên, Tin Mừng hôm nay bất ngờ tiết lộ một thực tế xót xa đến nỗi trái tim Chúa Giêsu có lẽ phải đau nhói. Người ta xem Ngài chỉ như một ‘người ngoài!’.

Tin Mừng cho biết, sẽ không có một kẽ hở nào về việc đóng sưu nộp thuế ngay cả đối với Chúa Giêsu! Từ sự khắt khe này, Ngài thừa nhận, người ta coi Ngài chỉ như một ‘người ngoài’. Họ không coi Ngài là một công dân Do Thái, là Con Thiên Chúa; không coi đền thờ là nhà của Cha Ngài. Họ nghĩ, Ngài phải nộp thuế! Matthêu mời chúng ta lùi lại lời tựa Phúc Âm thứ tư; ở đó, Gioan viết, “Ngài đã đến nhà của Ngài, mà người nhà đã không tiếp nhận Ngài!”. Điều này chắc hẳn khiến Chúa Giêsu hụt hẫng và trái tim Ngài ắt phải quặn đau khi cảm nhận sự ruồng rẫy bởi những con người Ngài đến để cứu chuộc!

Phần chúng ta, việc chúng ta chào đón Chúa Kitô vào đời sống phải ‘hơn là một cảm xúc!’. Bởi lẽ, Ngài đến, không chỉ để “ở” giữa chúng ta, ‘xây tổ’ giữa chúng ta mà còn xây nên cuộc đời mỗi người ‘cho bây giờ và cho đời đời’. Ngài đang chia sẻ vui buồn nhân thế và ‘tân khổ’ của mỗi gia đình, mỗi tâm hồn. Đón nhận Chúa Kitô vào linh hồn và cuộc sống mình có nghĩa là nhận biết Ngài không phải như một ‘người ngoài’ vốn đến để áp đặt điều này điều kia; nhưng như một người thân, một người nhà - là Chúa, là Thầy, là Cha, là Bạn, là Chủ - và là Đấng Cứu Độ! Kết quả của việc đón nhận Chúa Kitô là mỗi người sẽ ngập tràn bình an, niềm vui và sự thánh thiện.

Êzêkiel - bài đọc một - đã cảm nhận sự hiện diện của Thiên Chúa khi “Tay Đức Chúa đặt trên ông”. Như Êzêkiel, như bao tâm hồn thánh thiện - con trai con gái của Chúa - chúng ta xác tín được Thiên Chúa ở cùng; đồng thời, nóng lòng cho “Trời đất rạng ngời vinh quang Chúa” như Thánh Vịnh đáp ca ao ước.

Anh Chị em,

“Thưa, người ngoài!”. Chúa Giêsu chấp nhận bị coi là ‘người ngoài’. Và để tránh cớ vấp phạm cho sự phi lý đó, Ngài đã làm một phép lạ vừa đủ để Phêrô có một đồng bạc từ miệng cá đem nộp thuế cho Thầy và trò! Bị coi là ‘người ngoài’, Ngài sẽ bị bứng khỏi mặt đất bởi những người nghĩ rằng, Thiên Chúa là Đấng chỉ dành cho những ‘người ở trong!’. Vậy bạn và tôi coi Chúa Kitô như ‘người ở trong’ hay như ‘người ngoài?’, vì “sẽ tệ hơn, ngay trong đời sống ‘như không có Chúa’ của những ai mệnh danh là con cái Ngài!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa Giêsu, người nhà của con, cho con luôn là người nhà của Chúa; và không chỉ là người nhà, con ‘còn là nhà’ của Chúa nữa!”, Amen.

(Tgp. Huế)