Một đời người - Một giấc mơ

Con người được sinh ra và lớn lên dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, giàu sang hay nghèo hèn, nông dân hay trí thức đều có những ước mơ và hoài bảo. Ước mơ và hoài bảo là nguồn động lực để đưa con người tiến đến thành công trên đường đời. Vì vậy, nó là điểm xuất phát cho sự phát triển của con người, cho một gia đình, cho xã hội và nhân loại.

Gia đình chúng tôi được xây dựng từ thành viên của hai gia đình nông dân chấc phác, thì niểm ước mơ đó lại càng mạnh mẽ và canh cánh từng ngày trong cuộc sống. Khi những đưa con chúng tôi bước vào đại học, thì niềm ước mơ đó lại một lần nữa bừng cháy trong trí tưởng tượng của chúng tôi, và đồng thời những lo âu cho con cái mình trước những tệ nạn xã hội đang ngày càng gia tăng cũng không ít. Nền tảng đạo đức xã hội suy đồi kéo theo một chuỗi hệ lụy ngoài vòng kiểm soát của nhà nước, nhởn nhơ những vụ tai tiếng như nước tương có chất M3PD gì đó, hàng giã hàng thật, thực phẩm nhiễm hóa chất tràn lan, rồi “VeDan” và bao nhiêu chuyện tồi tệ lần lượt lộ diện. Một số cán bộ tha hóa trong bộ máy nhà nước đã đưa nước ta vào trong số những quốc gia tham những có hạng trên thế giới, một hệ thống luật pháp không đồng nhất và chồng chéo dẫn đến những vụ khiếu kiện kéo dài đến vài chục năm mà vẫn không được giải quyết thỏa đáng, những vụ kiện “Tòa xử thắng mà vẫn phải thua” liên tiếp xảy ra, nỗi cộm trong những năm gần đây là mấy cái vụ “Dân oan” về tranh chấp đất đai, trong đó cũng không thiếu những “gia đình cách mạng” là nạn nhân của cán bộ địa phương thoái hóa, tham ô cửa quyền bất chấp luật pháp, sự thật và lẻ phải, đạo lý và tình người.

Nhân vụ việc “Giáo xứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ”. Khi tôi nghe và thấy Sự Thật được phô bày tại Thủ đô Hà Nội và những gì được truyền thông nhà nước đưa tin trên Đài truyền hình VTV và một số báo chí, thì quả thật niềm tin của tôi nơi nhà nước như không còn một chút gì đọng lại, quá thất vọng và tức giận!

_ Tức giận vì mình là một thứ dân nên tiếng nói mình chẳng ai nghe, bằng chứng là tiếng nói của Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt phát biểu trong một cuộc họp với chính quyền Thành phố Hà Nội được hai bên ghi âm rõ ràng, có cả ông Chủ tịch UBND Thành phố và các quan chưc cao cấp khác cùng tham dự, thế mà mà các vị cũng chẳng nghe, mà lại còn cắt xén lời nói, bóp méo sự thật để vu khống mạ lị, nhằm bôi nhọ uy tín Đức TGM.

_ Tức giận là vì các nhà trí thức, các học giả, các nhà khoa học, các giáo sư tiến sỹ, các Đại biểu Quốc hội ở đâu mà không thấy lên tiếng. Lên tiếng không phải để đả phá chế độ mà là góp ý, là xây dựng, lên tiếng là vì Công lý và Sự thật. Lên tiếng để cùng nhau nhìn nhận sự việc, để hiểu biết lẫn nhau, cùng nhau tháo gỡ những khó khăn do quá khứ để lại, để cùng nhau xây dựng một khối đại đoàn kết dân tộc, để cùng nhau xây dựng một đất nước hùng mạnh,

Tức giận mà chẳng biết nói với ai, tôi gọi con tôi lại mà nói với nó rằng:

_ Trong vụ Thái Hà đâu là sự thật, con có biết không?

Nó thưa:

_ Dạ con có nghe, lúc TV mới đưa tin bạn bè con đứa nào cũng phản ứng, nó nói cái ông TGM nào mà ăn nói kỳ vậy? Rồi nó lên án ổng.

_ Thế con có nói gì với nó không?

_ Dạ con làm thinh, một lúc sau con nói với nó, cậu có để ý là lúc TV chiếu cái đoạn ông TGM đứng nói, có chiếu qua một chút xíu khi ông ta nói chưa hết câu thì đài nó cắt mất, hãy để xem sao?

_ Hôm sau con online cho nó nghe trực tiếp nguyên bài phát biểu của Đức TGM, nghe rồi nó bục tức mà nói: “Vậy mà cái đài VTV nhà nước mình nó bố láo quá, hết tin nỗi!”

Tôi lại bảo nó:

_ Thế mấy hôm sau đài VTV đưa tin về những phản ứng của một số người dân, kể cả một vài giáo dân ở giáo xứ nào đó, con có theo dỏi không?

Tôi chưa kịp dứt lời thì nó liền nói:

_ Nghe làm chi cho mất thời giờ vô ích vậy bố, máy cái đài láo phét đó mà xem chi cho mỏi mắt, người ta có câu: “Một lần bất tín vạn lần thất tin”. Bố không nhớ sao?

Tôi gật đầu nhẹ giọng với nó:

_ Ừ được đấy, mình có ăn có học thì phải lấy cái trí mà nhận định sự việc.

_ Bô mẹ ít học đốt nát, một đời lam lủ lo cho các con ăn học nên người, vì vậy mà các con phải cố gắng học cho thành tài để mai sau khỏi khổ, và còn giúp ích cho đất nước nữa chú!

Rồi tôi nói tiếp:

_ Nếu sau nầy trời cho làm ông kia bà nọ với người ta thì bố mẹ cũng nở mày nỡ mặt lắm chứ! Nhưng mà phải nhớ giử cho được cái Đạo Lý cái Tình Người, phải lấy cái Lẻ phải mà sống ở đời, nếu mà các con không giữ được những cái việc ấy thì thà làm một người nông dân chân lấm tay bùn như bố mẹ mầy đây còn hơn!

Nó thưa tiếp:

_ Dạ con nghe, con nghe. Con sẽ không làm bố mẹ thất vọng đâu!

Tôi nói tiếp:

Bô nói thật với các con:

_ Học cao bằng cấp nầy bằng cấp kia, làm ông Tổng thống, làm bà Thủ tướng hay ông Chủ tịch nước thì quà là không dể, nhưng để được muôn dân kính trọng và yếu mến thì có Tài chưa đủ, mà phải lấy cái Đức làm gốc mới được, Con à!

_ Vì vậy mà bố mẹ luôn nhắc nhở các con một điều, là muốn làm gì thì làm nhưng phải LÀM NGƯỜI cho được thì mới nói chuyện làm ông kia bà nọ với người ta, còn không thì thôi!

_ Tóm lại, bố mẹ chỉ mong các con một điều duy nhất và cũng vô cùng cao quý nhất là:

Các con “HÃY HỌC LÀM NGƯỜI"

Ngày 12/10/2008