BỨC XÚC

VỤ ÁN XÉT XỬ PHÓNG VIÊN VÀ CẢNH SÁT ĐIỀU TRA: LÀM LỘ BÍ MẬT HAY VU KHỐNG?

Qua Báo Thanh Niên ngày 14, 15 và 16-10-2008, tôi được biết, Tòa Án Nhân Dân Tp. Hà Nội đã xét xử 4 bị cáo là nguyên cán bộ cảnh sát điều tra và nguyên phóng viên báo chí liên quan đến vụ án PMU 18.

Vào lúc 12g19 phút ngày 15, bản án sơ thẩm dành cho 4 bị cáo đã được tuyên, vì đã “làm lộ bí mật công tác” và “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”.

Khi đọc các tội danh, tôi có một bức xúc: NHƯ VẬY NHỮNG ĐIỀU BÁO TUỔI TRẺ VÀ THANH NIÊN ĐĂNG TẢI LÀ ĐÚNG. NẾU ĐÚNG, THÌ SAO VỤ ÁN PMU 18 (THAM NHỦNG VÀ CHẠY ÁN) KHÔNG ĐƯỢC XÉT XỬ CÁCH NGHIÊM MINH. NẾU KHÔNG ĐÚNG, THÌ TẠI SAO TÔI DANH KHÔNG PHẢI LÀ “VU KHỐNG”?

UY TÍN CỦA TỔNG GIÁM MỤC NGÔ QUANG KIỆT

Theo Báo Sài Gòn Giải Phóng (16/10/2008), vào ngày 15-10 vừa qua, Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội Nguyễn Thế Thảo đã có buổi tiếp và làm việc với các Đại sứ, Phó Đại sứ và Trưởng đại diện các Đoàn ngoại giao tại thành phố Hà Nội để thông báo kết quả giải quyết kiến nghị, khiếu nại về nhà, đất có nguồn gốc tôn giáo tại khu vực 42 Nhà Chung, 178 Nguyễn Lương Bằng và những hành vi vi phạm pháp luật của một số giáo sĩ, giáo dân liên quan đến khu vực này; chủ trương, biện pháp giải quyết của thành phố Hà Nội.

Cũng theo Báo Sài Gòn Giải Phóng (16/10/2008), “Liên quan đến việc TP kiến nghị không để ông Ngô Quang Kiệt giữ chức vụ Tổng giám mục địa phận Hà Nội, Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Thế Thảo nói rõ, đó là do uy tín, tín nhiệm của cá nhân ông Kiệt đối với nhân dân Thủ đô, thậm chí đối với cả giáo dân đã không còn nữa. Ông Kiệt đã thiếu tôn trọng và hợp tác với Chính quyền để tìm giải pháp thích hợp, có những lời lẽ thách thức Nhà nước, có những phát ngôn xúc phạm đối với đất nước, dân tộc, coi thường vị thế của đất nước và tư cách công dân Việt Nam”.

Theo Bài Báo đó, Ông Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nôi kiến nghị không để ông Ngô Quang Kiệt giữ chức vụ Tổng giám mục địa phận Hà Nôi, vì đã mất uy tín đối với nhân dân Thủ đô, thâm chí đối với giáo dân.

Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt có thực sự mất uy tín đối với nhân dân Thủ Đô Hà Nội, thì tôi không rõ, nếu không muốn nói là không mất; còn đối với giáo dân Thủ Đô và tòan quốc, thì uy tín của ngài còn nhiều và mãnh liệt hơn nữa. Vì sau khi nghe và đọc bài phát biểu của Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt ngày 20-09-2008 tại Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố, tôi xin quả quyết rằng ngài đã không phát ngôn xúc phạm đối với đất nước và dân tộc, ngài đã không coi thường vị thế của đất nước và tư cách công dân Việt Nam. Và tôi cũng minh định rằng những người cắt xén lời phát biểu của ngài với ý đồ xấu, mới là những người đã đánh mất uy tín của mình đối với nhân dân Thủ Đô, đối với tòan thể Dân Tộc và Đất Nước, và do đó BÔI NHỌ ỦY TÍN VÀ VỊ THẾ CỦA ĐẤT NƯỚC MÌNH TRÊN THẾ GIỚI.

“QUÂN TỬ” VÀ “TIỂU NHÂN”

Trong cuộc họp với Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội vào ngày 20-09-2008, Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt đã phát biểu khá dài để trả lời Ông Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội. Bài phát biểu của ngài có bốn nội dung chính sau đây:

(1) Trước hết Tổng Giám mục cám ơn vì buổi tiếp xúc vừa trân trọng vừa cởi mở và chân tình. Đồng thời ngài cũng mong muốn có một sự hài hoà trong cái khối đoàn kết thống nhất. Tuy nhiên muốn có cái hài hoà trong cái mối thống nhất thì đâu chỉ có cái tình mà phải có lý.

(2) Tiếp đến ngài chân nhận trong thời gian qua Ủy Ban Nhân Dân đã tạo điều kiện cho Giáo hội Công giáo. Tuy nhiên, khi nói tạo điều kiện, người ta vẫn còn mang cái tâm lý xin cho. Nhưng mà tôn giáo là cái quyền tự nhiên con người được hưởng. Và Nhà Nước vì dân cho dân phải có trách nhiệm tạo cái điều đó cho người dân, chứ không phải cái ân huệ “xin cho”.

(3) Tổng Giám mục rất đồng ý và tâm đắc khi Ông Chủ Tịch nói: mọi cư xử phải vừa dựa trên pháp luật và cũng phải trên tình người, và công dân. Tuy nhiên, về phương diện pháp luật chúng ta phải làm theo pháp luật, thì cái gì cũng phải có cơ sở pháp lý. Về vấn đề đất đai, điều căn bản là phải có giấy tờ của chính quyền. Chính quyền này có thể thay đổi, chính quyền sau có thể thay đổi, nhưng phải có giấy tờ văn bản rõ ràng. Chúng tôi thấy đất 42 chưa có cái văn bản đó.

(4) Theo Ông Chủ tịch, ngoài vấn đề pháp lý, chúng ta phải cư sử theo tình người, nguyện vọng của người dân, thì chúng tôi thấy vẫn chưa được: biết bao nguyện vọng chúng tôi nêu lên về khu đất đó, vì nó gắn bó với chúng tôi, gần gũi với chúng tôi. Nguyện vọng thật là chính đáng nhưng không bao giờ được giải quyết.

(5) Chúng tôi đòi lại Tòa Khâm Sứ, vì đã thành cái nơi sàn nhảy, đã thành cái nơi kinh doanh buôn bán, đã có dấu hiệu buôn bán chia chác để làm cái trung tâm thương mại. Chúng tôi nói tới bởi vì nó rơi vào tay tư nhân thế nên chúng tôi nói, thế nên chúng tôi không tranh chấp với nhà nước. Nhưng chúng tôi nói lên tiếng nói của công lý.

(6) Từ cảm nhận về sự nhục nhã cá nhân khi đi nước ngòai vị bị soi xét, Tổng Giám mục biểu lộ một mong muốn mãnh liệt: “Chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên, thật sự đòan kết, thật sự tốt đẹp, để đi đâu, chúng ta cũng được kính trọng. Tuy nhiên, để được như vậy, chỉ có tình cảm mong muốn là được, nhưng phải có lý luận xây dựng thật vững chắc trên nền tảng pháp lý.

(7) Sau cùng, Tổng Giám mục nói đôi lời cám ơn và biểu lộ tinh thần cộng tác và đối thọai: “Một lần nữa chúng tôi xin hết sức cám ơn Ông Chủ tịch và Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội đã dành cho chúng tôi một buổi tiếp đón thật là trân trọng và thân tình, hứa hẹn những trao đổi khác, chúng tôi thấy hy vọng nhờ đó chúng ta hiểu nhau hơn và mới có thể làm cho Thành Phố Hà Nội chúng ta tiến đến kỷ niệm ngàn năm Thăng Long được vui vẻ, xứng đáng là một thành phố hòa bình và trong hòa bình thì có công lý và làm cho đất nước chúng ta càng ngày càng phát triển”.

Theo tôi nghĩ, Ông Chủ Tịch và nhiều người trong Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội, cũng như các Báo Đài, đã nghe, đã quay phim, đã ghi âm đầy đủ lời phát biểu của Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt. Nhưng không hiểu tại sao lại cắt xén với ý đồ xấu như vậy.

NGƯỜI CÓ CHỨC CÓ QUYỀN CẦN PHẢI LÀM NHƯ VẬY KHÔNG? ĐÁNG LẼ NGƯỜI CÓ CHỨC CÓ QUYỀN PHẢI TỎ LỘ MÌNH LÀ QUÂN TỬ. NHƯNG TẠI SAO LẠI VÔ LIÊM SỈ VÀ TIỂU NHÂN NHƯ VẬY?

VƯỜN HOA HÀNG TRỐNG – HẬU QUẢ CỦA SỰ NÓNG VỘI

Ngày 25-10 vừa qua tôi có dịp đi qua Vườn Hoa Hàng Trống, tôi chứng kiến một cảnh tượng thật đau lòng:

Vì muốn hòan thành nhanh để được khánh thành sớm. Cho nên Vườn Hoa Hàng Trống đã phải đào bới lên 2-3 lần, đã tốn tiền, lại càng tốn hơn.

ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC CÓ ĐAU XÓT VÌ SỐ TIẾN PHẢI BỎ RA ĐỂ XÂY DỰNG VÀ SỬA CHỮA NHƯ HIỆN NAY KHÔNG? CÓ PHẢI ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC MUỐN TẠO CÔNG ĂN VIỆC LÀM CHO NGƯỜI DÂN?

Khi đi trên nhiều con đường mới xây, nhiều người có thể nhìn thấy những tấm bản kỳ quặc (có lẽ chỉ ở Việt Nam mới có): “ĐƯỜNG CHỜ LÚN”. Khi cầu Cần Thơ sập, nhiều người đã nói về hiện tượng “CẦU CHỜ SẬP”. Bây giờ chứng kiến việc sửa lại Vườn Hoa Phường Hàng Trống, tôi cám cảnh thốt lên rằng: “VƯỜN HOA CHỜ SỬA”.