LÈM BÈM - LẢI NHẢI

Lèm bèm: (nói năng) không chững chạc, chỉ chú trọng đến những cái nhỏ nhen, vụn vặt. ăn nói lèm bèm, chửi lèm bèm cả ngày; Lải nhải: Nói đi nói lại mãi chỉ một điều, nghe khó chịu. (Ví dụ: vẫn cứ lải nhải cái luận điệu cũ). Từ điển tiếng Việt năm 1997 trang 538 & 517. Mấy từ này mới chỉ nói lên được một phần về ông Nguyễn Thế Thảo - Uỷ viên trung ương đảng cộng sản Việt nam, chủ tịch UBND T.P Hà Nội.

Trong từ điển tiếng Việt không có một từ mà diễn tả hết được hành vi của Nguyễn Thế Thảo gần đây nhất: Lần này thay vì ra công văn cảnh cáo, ông Thảo lại ra công văn điều chỉnh nơi cư trú của giáo sĩ Công Giáo (Công văn 3990 ngày 12.12.2008). Có lẽ phải dùng kết hợp nhiều từ, cụm từ để mô tả cái hành vi ra công văn bậy bạ, biến quyền năng nhà nước thành trò chơi vô văn hoá này…

Xin quí vị hãy đọc bản văn ngày 12.12.2008 số 3990 này tại đây: Văn thư "về các việc làm sai trái của giáo sỹ Thái Hà".

Tinh thần chung của cái công văn này là xấc xược. Thông thường, trong giao tiếp, dù có không bằng lòng nhau đến đâu, người ta cũng vẫn giữ phép lịch sự, nhất là với câu mở đầu chào hỏi. Mở đầu của bản văn ông Thảo viết rằng: Kính gửi - Chủ tịch… - Giám tỉnh… Theo phép lịch sự tối thiểu, người ta không nói chức vụ lên đầu, mà phải các đại từ lên đầu rồi mới đến chức vụ ( Như Ông chủ tịch, hay Ngài chủ tịch…). Và ngay sau đó, ông Thảo lại viết là: Ông chủ tịch HĐGMVN… Ông giám tỉnh… Lòi cái đuôi dột nát, thiếu văn hoá thâm căn cố đế của đảng viên cộng sản ra. Lại tự mâu thẫn với chính mình.

Sau màn chào hỏi, ông Thảo đi vào nội dung: UBND TP Hà Nội thông báo và kiến nghị… Nhưng sau đó phần cuối công văn, ông Thảo lại sẵng dọng ra lệnh: UBND TP Hà Nội nhắc lại yêu cầu… Theo từ điển tiếng Việt Năm 1997 thì: Thông báo là báo cho mọi người biết tình hình, tin tức… (Trang 918); Kiến nghị là nêu ý kiến, đề nghị về một việc chung để cơ quan có thẩm quyền xét… (Trang 505); Yêu cầu là nêu ra điều gì với người nào đó tỏ ý muốn người ấy phải làm… Yêu cầu cho xem giấy tờ… (Trang 1129). Sao trên thì kiến nghị dưới thì yêu cầu?

Có lẽ ông Thảo không có những kiến thức tối thiểu tương đương một học sinh phổ thông về từ, ngữ, cách dùng trong tiếng Việt chăng? Mà dùng từ lộn xộn đến thế? ông Thảo hoàn toàn có thể hống hách ra lênh ngay từ đầu, có ai cấm được ông Thảo?

Nội dung văn bản, ông Thảo lại tuyên truyền một hồi về "chính sách khoan hồng" của nhà nước và pháp luật đối với giáo dân Thái Hà… Nhưng 8 giáo dân này họ nhất quyết rằng họ không có tội gì cả, họ không cần khoan hồng gì… Thậm chí giáo dân Nguyễn Thị Nhi còn nói rằng: Các vị qui kết tôi khoản 2 tội gây rối tù đến 7 năm, tôi xin các vị cứ kết tôi lên khoản 3 khoản 4 rồi tuyên tử hình cũng vui lòng…

Các "Bị Cáo" không hề "nhận yội" thì cho hưởng chính sách khoan hồng của đảng và nhà nước là vi phạm chính ngay luật pháp do đảng và nhà nước đặt ra. ông Thảo chắc không có kiến thức gì về luật pháp ? Nên cái cần nói thì không nói lại nói những cái không đâu…

Khi đưa ra lời lẽ qui kết hành vi của "Linh mục Nguyễn Ngọc Nam Phong, và một số tu sĩ khác" (Trích nguyên văn bản 3990) ông Thảo chỉ nói bằng mồm. Trong khi đó, vụ án tham nhũng PCI hai lăm rõ mười bị toà án Nhật kết án, chỉ tận tay, day tận mặt đồng chí Huỳnh Ngọc Sĩ của ông Thảo… Thì cái đảng ăn cướp của ông Thảo lại đòi phải có thêm bằng chứng, phải chuyển giao bằng chứng, phải "Việt hoá" bằng chứng… Làm rõ được đến đâu sẽ xử lý đến đấy… Sao mà ngu dốt và vụng về đến thế ?

Mặt khác, nếu có sự việc như ông Thảo lu loa, cũng không thuộc thẩm quyền của ông Thảo. Theo qui định pháp luật của đảng nhà nước, phải là cơ quan toà án, hay cảnh sát hỗ trợ tư pháp tại phiên toà đó có trách nhiệm làm việc này.

Chao ôi ! Làm người trong cái xã hội cộng sản này sao mà khó thế ? Cứ chỉ cần nghe chuyện, nghe vè trong xã hội thôi, cũng đã đến bội thực… Một cái công văn, sinh ra bao nhiêu là chuyện… Lại cả vè nữa …

Nói như Tô Huy Rứa
Hứa như Nguyễn Tấn Dũng
Nhũng như Lê Thanh Hải


Vè mới nóng ròn đây:

Lải nhải như Nguyễn Thế Thảo.