Đừng khóc nữa, mẹ ơi, đừng khóc nữa,
Ngậm ngùi mãi chi một thuở lưu đầy !
Con cái Sion đang bện thừng mây,
Bờ Babilon đìu hiu gầy cỏ trắng !...

Dòng lịch sử pha ngọt bùi cay đắng,
Trôi vẫn trôi đằng đẵng nhịp tim nồng !
Dân Việt tô tem: con cháu tiên rồng ?!
Phấn khích ảo giống Lạc Hồng lận đận !...

Con suối chảy tiếng pha lê đều đặn,
Thủy triều trầm tư mằn mặn biển Đông !
Chiến tranh nào không chinh phụ ngóng chồng,
Hòa bình phải đâu không tiếng súng ?!!

Tổ Quốc ơi, ta yêu người không nao núng,
Giải đất thiêng chữ “S” vững như đồng !
Quyết giữ gìn từng thửa ruộng mom sông.
Đâu dễ để Cộng cướp quyền xong…phá sản ?!!!

Cạn mực nghiên, tân sử xanh biên soạn,
Dân tộc bốn nghìn năm nào thác loạn “vượn người” ?!
Việt Nam Tự do – Dân chủ, đẹp tươi,
Cộng sản Tự diệt – cuối trời mây xám !!!...

Lưu lạc trở về trong bình minh sáng lạn,
Khúc hoan ca nâng ly cạn chén mừng !
Mẹ Việt yên lòng nước mắt rưng rưng,
Cơn ác mộng một thời tưởng chừng “chưa hề có” !!!... `

(Vào năm mới 2009)