THÁNH TỬ ĐẠO ĐINH VĂN THANH (Lễ kính nhớ ngày 28.4)
(Thôn Nuốn, làng Nộn Khê, Giáo xứ Quảng Phúc, Giáo phận Phát Diệm)

Vinh quang phúc địa Nộn Khê
Họ Đinh trước từng là quê Thánh hiền,
Đinh văn Thanh, Thánh đầu tiên
Xa gần nay biết không quên hạnh người.

Nộn Khê văn vật là nơi
Chuyên nghề canh cửi, thức thời văn minh.
Ngàn bảy chín sáu cậu sinh (1796)
Lên mười tám tuổi quyết tình đi tu.
Nhưng mà lẽ đạo mịt mù
Mẹ cha ngoại giáo mặc dù quyết tâm.

Một hôm cụ đạo tới thăm (Cha Dong, phó xứ Phúc Nhạc)
Nộn Khê họ giáo ân cần tiếp cha.
Cậu Thanh nấn ná cũng ra
Nghe kinh nghe giảng thế là cậu tin.
Cha Dong nghe cậu tự tình
Mẹ cha vô đạo, nhưng mình quyết theo,
Mặc dù nguy khó cheo leo
Thiên đàng cao mấy, xin trèo tới nơi.
Anh mình cũng được đạo rồi
Kết duyên cầm sắt với người giáo dân.
Cậu khuyên anh chị ân cần
Dưỡng nuôi cha mẹ một phần hiếu trung.
Cậu thời nhất quyết một lòng
Dâng mình cho Chúa làm Tông Đồ Người.
Theo cha Phúc Nhạc tới nơi
Cha cho nhập đạo mừng ơi là mừng!
Sống đời đạo đức khiêm nhường
Cha Khoan quý mến lại thương hết tình
Âu bằng thày giảng quang vinh

Cha sai giữ trại Đông Biên ruộng nhiều (xứ Hiếu Thuận)
Thầy Thanh kinh lễ sớm chiều
Sống đời gương mẫu rất nhiều người ưa.
Tại đây thày Hiếu cũng vừa
Đưa cha Khoan tới sớm trưa nguyện cầu.
Cả ba bị bắt ngờ đâu
Tại nhà tông Du âu sầu biết bao!!!
Trước quan, cha đáp thế nào
Hai thày đáp thế, trước sau một lòng
Một lần cha nói vừa xong
Thày Thanh dõng dạc tỏ lòng hùng anh:
“Tôi là đầy tớ rành rành
Cụ đây mà chết, tôi đành chết theo.
Bỏ đạo, không có khi nào
Mặc quan tra tấn làm sao thì làm.”
Quan truyền tách biệt cha Khoan
Thày Thanh, thày Hiếu hoàn toàn vững tin.
Chúng đe, chúng dọa linh tinh
Chúng rằng: Có kẻ bỏ tin, thôi rồi.
Có lần chúng kép lôi người
Bắt chân đạp ảnh nhưng người co ngay.
Chúng còn dùng tới kế này
Dẫn cha Duyệt tới loay hoay khuyên rằng:
“Phêrô chối Chúa ba lần
Chúa đều tha cả nữa phần chúng ta”
Thày Thanh tỏ mặt thực là:
Âu sầu, cực với mưu ma chước tà
Quan truyền đánh xác tan ra
Nhưng thày chẳng động, chẳng ca thán gì.
Quan quân đánh chán bỏ đi
Thân này là gỗ khác gì đá trơ
Nhốt riêng thày những mong chờ
Sống cùng thày Hiếu thảnh thơi hoàn toàn
Mong cùng sống với cha Khoan
Chúa cho như ý, lại ban ơn này:
Cả ba được chịu lễ – may!
Tạ ơn Chúa Cả mong ngày xử thôi
Án cha trảm quyết, con thời
Xử giảo, giam hậu, hỡi ơi mong chờ.
Hãm mình cầu nguyện sao cho
Cha con một án khỏi lo sờn lòng.
Cha con lại ước lại mong
Được ơn rước Chúa vào lòng, sướng thay!
Bà kia bí mật một ngày
Lản vào đưa Chúa, đoạn bay đi liền.
Giam chờ đã chẵn nhất niên
Án Kinh quyết trảm chém liền cả ba.
Hai thày vui xiết cùng cha
Các quan lại bắt ra tòa giỗ đe.
Thày Thanh quá khóa chẳng nghe
Cất Kinh Thập giới đọc lên rõ ràng
Cha Khoan lại giục các quan
“Án Kinh đã có đàng hoàng xử đi!
Chúng tôi cái chết coi khinh
Không hề chối Chúa quyết tình hiến dâng
Các quan cứ giết! Xin vâng.”
Tháng tư, hai tám muôn vàn sáng tươi

Một ngàn tám trăm bốn mươi (28.4.1840)
Ba người hát vang vui tươi giơ đầu
Ninh Bình là chốn trước sau
Rất nhiều tử đạo được mau lên trời
Thánh Thanh tử đạo chôn nơi
Tại làng Yên Mối, sau rời gần quê
Thế là Phúc Nhạc đưa về
Thánh Đê, thánh Đạt thỏa thuê xum vầy
Một ngàn chín trăm gần đây (1900)
Được phong chân phúc, đợi ngày tôn vinh.

Năm nay La Mã linh đình (19.6.1988)
Phong lên Hiển thánh quang vinh muôn đời.
Toàn cầu Giáo hội khắp nơi
Tung hô tôn kính: chí người Việt Nam
Nộn Khê càng được vẻ vang
Giáo dân cầu khẩn muôn vàn kính tin.
Nguyện xin Thánh cả quang vinh
Ban muôn hồng phúc họ Đinh đất này.
Ban cho xứ Đạo ngày nay
Xác hồn thịnh đạt tới ngày vinh quang.

(Nộn Khê, tháng 6 năm 1988)