Không phải bắt đầu từ vụ việc Thái Hà – Toà Khâm Sứ Tổng Giáo Phận Hà Nội, mà trong lịch sử, đã xảy ra rất nhiều lần, cứ mỗi khi cộng sản Việt Nam gặp nguy biến do chính họ gây ra ở quốc ngoại hay quốc nội, họ đều tìm cách khêu gợi lòng yêu nước, khêu gợi tinh thần dân tộc của người dân, rồi họ đồng hoá họ với dân tộc Việt… Dùng bộ máy tuyên truyền bẩn thỉu của họ để lấp liếm nguyên nhân đẩy cả dân tộc chịu chung thảm cảnh do họ cố ý hay vô tình gây ra… Họ không ngần ngại tạo ra một tình thế nguy hiểm mới, để thu hút sự chú ý của người dân, thậm chí để vu vạ một nhóm người khác… Hòng tránh mũi dùi công luận…

Có lẽ đến hôm nay không một ai còn có thể mơ hồ về tính chất không tưởng của chủ thuyết cộng sản. Và không chỉ dừng ở tính chất không tưởng, chủ thuyết cộng sản với cách tiếp cận chân lý lộn phộc, lấy mục đích biện minh cho phương pháp - Lấy phương pháp để uốn nắn mục đích. Dung nạp những kẻ vô sản du thủ du thực vào vị trí “Hành động cách mạng” … Từ đó chúng áp dụng chủ thuyết cộng sản theo lối lưu manh, nhiều thứ không hề có trong trang sách của Mác, nên đã gây ra rất nhiều đại hoạ. Đương nhiên nó cũng phải hứng chịu nhiều hậu quả. Thương thay, Việt gian cộng sản bắt cả dân tộc Việt cùng chịu biết bao nhiêu tai hoạ với nó…

Nếu người cộng sản đồng hoá việc giành độc lập dân tộc với “cách mạng cộng sản” của họ, thì họ hãy nhìn ra thế giới, xem có bao nhiêu dân tộc giành độc lập dân tộc không dùng chủ thuyết cộng sản, họ đã được gì? Nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam mất những gì? Đang ở đâu trên trường quốc tế? Tại sao cả hệ thống cộng sản sụp đổ? Tại sao CSVN phải cải tổ cải cách? phải “trải thảm đỏ” phải nài kéo cầu cạnh kẻ thù khi xưa về dậy cách làm kinh tế tư bản? Phải ngửa tay đi vay tiền tư bản, bị sỉ nhục trên trường quốc tế về những đồng tiền vay mượn này (Tìm xem vụ PCI và ODA Nhật Bản) …

Nói về chủ thuyết cộng sản đến hôm nay, hiển nhiên là nó đã PHÁ SẢN. Nói về những người cộng sản, trong quá khứ, hiện tại và tương lai, rõ ràng nó là NHỮNG TÊN TỘI PHẠM. Nó không chỉ áp dụng nguyên mẫu chủ thuyết cộng sản vốn là thứ tà thuyết lộn phộc chân lý, mà nó còn áp dụng chủ thuyết cộng sản một cách tuỳ tiện man rợ hơn cả trong trang sách của lý thuyết gia MÁC… Cho nên, người cộng sản không còn tư cách gì để phán xét bất cứ điều gì, đối với bất cứ ai trong cũng như ngoài nước Việt Nam nữa… Cái nó cần làm ngay là rút ra khỏi quyền lực nhà nước mà chúng cưỡng chiếm, nguỵ quyền để sống trên xương máu nhân dân; sám hối tội lỗi, cầu xin dân tộc Việt cũng như nhân loại tha tội…

Nhưng chối tội, là bản chất của tội phạm. Và đối với một tập đoàn tội phạm, thì chúng không chỉ chối tội bằng mồm, mà còn thực hiện nhiều hành động đê hèn cả công khai, cả trong bóng tối để cố sống bằng mọi giá… Hãy khảo sát hành động lời nói của một tên cộng sản đứng đầu một tổ chức ngoại vi, tay sai, con rối của đảng cộng sản trong một vụ việc cụ thể: Vụ việc giáo xứ Thái Hà cầu nguyện cho công lý được thực thi trên đất của nhà dòng bị chiếm đoạt bằng vũ lực, cho ngừng khai thác Bô-xít vì lợi ích của người dân Tây Nguyên thấp cổ bé miệng:

Nguyễn Văn Lâm, Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ TP Hà Nội, đặt câu hỏi với giáo dân, tu sĩ Công Giáo: “Sao họ không cầu nguyện cho những anh hùng, liệt sĩ đã hy sinh vì độc lập, hòa bình của Tổ quốc hay hàng triệu nạn nhân nhiễm chất độc da cam”. (Xem http://hanoimoi.com.vn/vn/12/205447/)

Tên cộng sản này đã làm được gì cho các liệt sĩ? Làm được gì cho nạn nhân chất độc da cam khi chính y, bộ máy của y đang lạm tiêu những đồng tiền của các nhà hảo tâm đóng góp cho các nạn nhân này? Có phải nó kính trọng, thương tiếc các liệt sĩ? Có phải nó xót thương nạn nhân chất độc da cam?

Nạn nhân chất độc da cam do ai gây ra? Ai đẩy cha mẹ các em ra chiến trường bằng mọi giá? Ai bất cần tính mạng, sức khoẻ cha mẹ các em trên chiến trường cho mục đích “Xây dựng thiên đường XHCN” mà đến nay rõ ràng là không hề có?

Liệt sĩ họ là ai? Họ có biết được rằng sau cái chết của họ, một xã hội bất công, vô luật pháp được ra đời? Ở đó những kẻ không ra trận, thậm chí từng đào ngũ giờ thành “chủ tịch-bí thư” có quyền mặc cả với kẻ thù khi xưa để bán đất đai công thổ trở thành tư bản mang thẻ đảng viên cộng sản. Tham lạm hàng chục triệu USD công quĩ ngân khố quốc gia. Con cái chúng đi du học trong các trường của tư bản, tiêu sài bằng đô la Mỹ để sau đó chúng lại về tiếp quản chức vụ theo kiểu cha truyền con nối thời Phong Kiến.

Liệt sĩ - Họ có biết được rằng họ phải chết cho một chủ thuyết phá sản? Họ có biết được rằng, cha mẹ, vợ con, gia đình họ được nhận tiền tuất chưa đầy 20USD/tháng, nhưng cũng phải qua không biết bao nhiêu khâu xét duyệt ăn chặn sách nhiễu… Có người mẹ liệt sĩ chết rồi mới xong thủ tục… Đành “truy lĩnh” một khoản để xây mộ. Có những người con, người cháu liệt sĩ thành kẻ sống không nhà, chết không mồ???

Anh Hùng Liệt Sĩ họ là ai? Họ có phải là người đã chết cho điều chưa hề biết, không hề có, chẳng hề muốn? Nhưng giờ đây, họ không nói được, nên họ được tên cộng sản giả nhân Nguyên Văn Lâm mang ra làm bia đỡ đạn một lần nữa???

Ngay cả “Anh hùng chưa liệt sĩ” Đại Tướng Võ Nguyên Giáp, vào các dịp lễ, các đồng chí cộng sản hàng con cháu vẫn “cung kính” vào chầu quay phim chụp ảnh có vẻ “tình đồng chí cộng sản” cảm động biết ơn lắm lắm… Thế mà đại tướng trái ý các đồng chí UVBCT đương quyền - Những kẻ chưa biết trận mạc chưa dính mũi tên hòn đạn bao giờ - Nó cũng quay ngoắt 180 độ. Đại tướng có thư chào hỏi lịch sự mà nó không thèm trả lời… Nếu còn lải nhải, không loại trừ khả năng nó cho đại tướng đi gặp Hồ Chí Minh …

Tất cả hiện tượng trên cũng là dễ hiểu với những ai có hiểu biết về chủ thuyết cộng sản, về nội tình cộng sản Việt Nam hiện nay… Nó đang trong cơn nguy biến cả bên ngoài lẫn nên trong - Cả lý thuyết tư tưởng lẫn hành động thực tiễn:

Bên ngoài, thế giới văn minh đang hết kiên nhẫn với thói xảo trá, lưu manh một mặt muốn vơ vét sự giầu sang của tư bản, một mặt phản lại tiêu chuẩn tự do dân chủ nhân quyền mà xã hội văn minh tư bản đặt ra… Xã hội văn minh bắt đầu áp đặt chế tài cho chính quyền tư bản đỏ.

Bên trong người dân chán ghét, phẫn uất với chế độ cộng sản, với những tên quan chức cộng sản tham lam, tàn bạo, bám giữ quyền lực cha truyền con nối sống trên xương máu lương dân, lại còn dùng thủ đoạn đê hèn, mượn tay xã hội đen tấn công người nói sự thực. Cũng ở bên trong, ngay trong nội bộ cộng sản, chúng đang cắn xé nhau vì phân chia lãnh địa, ăn chia tiền bạc cướp bóc được không đều… Đã sảy ra những chuyện dùng truyền thông để ngấm ngầm hại nhau, thậm chí dùng xã hội đen ám sát giết chóc nhau… Mà có vẻ như không có một tên UVBCT nào đủ mạnh để dàn xếp.

Về lý thuyết tư tưởng, do chủ nghĩa cộng sản đã sụp đổ, học thuyết cộng sản đã phá sản, nên lý luận chủ nghĩa Mác đương nhiên không còn sức sống. Hội đồng lý luận trung ương của cộng sản đang chắp vá lý luận nhưng càng làm càng bế tắc. Từ chỗ bế tắc về lý luận, dẫn đến bấn loạn về hành vi. Bộ máy nhà nước và đảng chồng chéo dẫm lên chân nhau… Không sao phân định được.

Bắt đầu từ việc giáo dân và tu sĩ Công Giáo đòi lại tài sản bị cưỡng đoạt trong chính sách cướp bóc khi cộng sản làm cải cách ruộng đất và cải tạo XHCN khi xưa – Nay họ lại bị cướp bóc một lần nữa khi tài sản này bị biến từ tài sản sở hữu XHCN thành tài sản sở hữu cá nhân quan chức vợ con cộng sản.

Việc đòi đất đòi tài sản đã sảy ra nhiều cuộc xuống đường của nhân dân từ thập niên 1990. Nhưng nó không có tổ chức, không được quốc tế chú ý, hỗ trợ một cách hiệu quả… Nên rồi cũng bị cộng sản dẹp tan… Nhưng với Công Giáo thì không đơn giản thế, họ đấu tranh có lý lẽ, có tổ chức, và rất lịch sự. Bất bạo động nhưng quyết liệt. Cộng sản bắt đầu thể hiện những cơn bối rối. Dùng thủ đoạn đê hèn bằng truyền thông hay lưu manh nghiện xike… Đều bị “lộ bài”. Nó xua viên chức ngoại giao và dân biểu bù nhìn ra quốc tế thanh minh tuyên truyền mà chẳng ích gì lại còn bị mắng vào mặt đuổi về cách nhục nhã.

Trong cơn nguy biến, cộng sản lại quay về với thủ đoạn đê hèn khi xưa: Một mặt đàn áp, “đánh lén”, đe doạ người dân… Một mặt đồng hoá nó với dân tộc, khêu gợi lòng yêu nước của nhân dân, mời gọi người dân, trí thức cùng tham gia giải quyết vấn nạn… Với bộ dạng lắng nghe và như đặt nhân dân vào vị trí dân chủ - Nhưng rất thớ lợ và không thể qua mắt những trí thức chân chính. Còn người dân thì vì thiếu thốn đủ thứ, vẫn có người mơ hồ không nhận ra, tuy nhiên họ luôn dè dặt chứ không hồ hởi như thời kháng chiến chống Pháp - Chống Mỹ nữa.

Và để cho có môi trường thuận tiện hơn, CSVN bằng mọi cách kích động hận thù sắc tộc, hiềm khích tôn giáo sao cho trong tầm kiểm soát có lợi nhất cho nó. Người ta nhận thấy khi vụ việc Toà Khâm Sứ nổ ra lần đầu “Sư quốc doanh” nhao nhao lên tiếng… Cũng đòi tài sản phải trả cho họ, chống lại Công Giáo. Nhưng khi nổ ra lần thứ hai thì các sư ông này bặt tiếng. Hẳn là vì cộng sản đã “họp chi bộ và ra nghị quyết” cho mấy sư ông nhiều năm tuổi đảng này phải im tiếng – Nói thế thôi, đủ rồi.

Người dân thiếu thốn mọi thứ, thêm nghi ngờ và thêm rối, chưa nhận biết rõ rằng: Chính người cộng sản là thủ phạm gây ra các vấn nạn hiện nay. Cũng chính người cộng sản là thủ phạm cưỡng bức cả dân tộc đi vào con đường CNXH với núi xương sông máu, cuối cùng chỉ có ngoại bang được lợi nhất, Việt gian cộng sản được lợi nhì. Còn cả dân tộc Việt bây giờ vẫn là con tin của nhiều thế lực…

Cộng Sản Việt Nam càng dùng thủ đoạn đàn áp dân lành bám giữ quyền lực càng lộ mặt gian manh, càng chứng minh chân lý mà quan thầy của nó đã nêu ra: “CỘNG SẢN KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI NÊN PHẢI THAY THẾ”

Đánh lận con đen đâu mà thoát được hiểm!