Cảnh mất nước, ôi thảm thê nhục nhã
Gót quân thù giày xéo khắp non sông
Giặc nhà Minh hai mươi năm ròng rã
Áp bức dân ta, tàn bạo vô cùng.

Bọn Hoàng Phúc và thổ quan nô dịch
Nướng dân đen như nướng thịt trong lò
Lá cây rừng không ghi hết tội địch
Nước biển xanh đâu rửa hết tanh nhơ

Chúng vơ vét nào trân châu bảo ngọc
Bắt dân mình phải lặn biển trèo non
Chúng bòn mót từng đấu ngô hạt thóc
Dân điêu linh ngày tháng chết mỏi mòn

Thuế khóa nặng nề, phu phen khủng khiếp
Đẩy dân mình xuống hố thẳm vực sâu
Lớp tráng niên sức mỗi ngày cùng kiệt
Lớp nữ nhi chúng cưỡng bức về Tàu

Ruột thịt tan tành, gia đình ly tán
Tiếng khóc than như thác nước vỡ bờ
Ngập đất trời trào lên muôn sầu oán
Hết tình người… chúng vẫn đứng nhìn trơ

Bọn Trương Phụ còn vô cùng tàn ác
Bắt dân ta đồng hóa với người Tàu
Xóa tên nước, đổi thay cách ăn mặc
Bao sách vở chúng càn quét tịch thâu

Chúng muốn diệt dân mình tận góc rễ
Nên cướp phá mọi di tích, bia đài
Chúng bắt dân trọn đời làm nô lệ
Quyền sinh sát một tay chúng tác oai

Chúng hạ nhục dân mình đến tột độ
Lệnh “bái hài” chúng công bố khắp nơi
Người khí khái phải cực cùng khốn khổ
Vì quốc thể mà máu chảy đầu rơi

Tội giặc Minh muôn đời không kể xiết
Đất trời nào mà lại có dung tha
Sẽ một ngày vùng lên toàn dân Việt
Diệt xâm lăng để giải phóng sơn hà

Thu 1979