Cảm xúc về giờ cầu nguyện Taize tại Đại hội truyền thống SVTGP Hà Nội.

Từ những ngày đầu tham gia vào Hội Sinh viên Tổng Giáo phận (SVTGP) Hà Nội, tôi được làm quen với một cách thức cầu nguyện mới: cầu nguyện Taizê. Tôi thường tham gia những giờ cầu nguyện Taizê này, đó là những giờ cầu nguyện phần nhiều giữ im lặng tuyệt đối, thả hồn theo tiếng nhạc du dương không lời, để những tiếng nói tận sâu trong đáy lòng bạn tự lên tiếng, dẫn dắt bạn trò chuyện với Chúa và tới những phần sâu kín nhất trong tâm hồn mà đôi khi những tiếng nói ấy bị lấn át quá lâu bởi những tạp âm trong cuộc sống thường nhật hối hả. Nếu bạn mệt mỏi, mất niềm tin và phương hướng thì đây quả là “liều thuốc” chữa khỏi “căn bệnh” cách hiệu quả nhất.

Xem hình bấm vào đây

Tham gia Đại hội truyền thống SVTGP Hà Nội lần thứ 12 năm nay, tôi được tham dự giờ cầu nguyện Taize sau đêm văn nghệ tối 14/11/2009 và thực sự nó đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng và cảm xúc. Thú thật, lúc đầu mải mê giao lưu ở các trại, tôi không có ý định tham gia vào phần cầu nguyện này; nhưng rồi nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng, những lời linh hướng sâu sắc, lay động của Thầy Tôma Vũ Trung Tín; chứng kiến những bước chân dò dẫm, rụt rè, những đôi vai run run lên vì xúc động, tôi quyết định gia nhập. Nhắm mắt thật chặt, tôi đưa tay cho người dẫn đường, bắt đầu hòa mình vào dòng nhạc và bóng tối... Tôi không mang theo mình tấm khăn nhỏ để che kín đôi mắt như các bạn, vì thế những bước chân đầu tiên cũng là một thử thách đối với tôi, tôi muốn mở to đôi mắt mình để nhìn thấy đường, để khỏi sợ hãi khi bị bóng tối vây quanh … nhưng cuối cùng cái bản tính tò mò trong tôi cũng chiến thắng: “Để xem có gì thú vị đang chờ đợi mình?”.

Cảm giác đầu tiên của tôi khi bắt đầu nhập vào bóng tối là cảm giác xúc động lan nhanh từ cánh tay tới cả thân người. Mắt tôi không còn nhìn thấy những sự vật xung quanh nữa, nhưng những giác quan còn lại bỗng trở nên nhạy cảm vô cùng… Tôi cảm nhận rõ cái lạnh đầu mùa đang thấm nhanh qua da thịt, vai tôi cảm thấy những cái siết nhẹ và cái “rùng mình” khe khẽ của bạn gái phía sau mỗi khi một cơn gió lạnh lùa qua. Tôi đếm được cả nhịp của những bước chân xung quanh mình, những bước chân e dè, thận trọng “biết đâu lại vấp ngã”… Càng về khuya trời càng lạnh, gió và những cơn mưa nhỏ thi nhau tạt qua mặt tôi lạnh buốt. “Chúa từ nhân ơi, xin đừng thử thách con, vì con mệt mỏi lắm rồi…”, tiếng hát vang lên êm đềm tha thiết, đẩy những cảm xúc trong lòng lên cao, tôi thấy mi mắt mình bắt đầu đẫm nước…

Càng bước, tôi càng hòa mình vào sâu hơn, không phải trong bóng tối mà trong dòng cảm xúc của mình. Tôi sợ bị tuột tay khỏi vai người phía trước, bị lạc đường, sợ vấp ngã, sợ cái ảo giác trong đầu đang vẽ ra viễn cảnh tôi bị rơi vào một vực thẳm nào đó nếu chẳng may bước không cẩn thận. Tôi hình dung ra cảnh loài người lầm lũi bước đi trong đêm tối, không người chỉ lối dẫn đường; chìm đắm trong sợ hãi, yếu đuối, đói khát, lạnh lẽo, hoang mang không biết mình sẽ đi đâu, về đâu… Phải chăng đó là lúc con người không nhận biết Chúa, không cậy trông vào Chúa để bị những tội lỗi, những hời hợt buông thả, những lầm lạc cuốn vào tăm tối, để xa rời Chúa và vòng tay bao bọc yêu thương của Người? Tiếng nhạc vẫn vang lên da diết theo mỗi bước chân tôi: “Con không tựa vào Ngài, đời con như lá úa phai…”. Tôi tự hỏi đã bao lần trong cuộc sống tôi cũng đã “bỏ rơi” Chúa chạy theo những thú vui của riêng mình.

Chúng tôi tiếp tục bước. Tiếng nhạc du dương xa dần, cái lạnh lẽo và im lặng bao trùm xung quanh, nỗi sợ hãi vẫn chế ngự tâm trí. Rồi một bàn tay ai đó nắm lấy tay tôi đặt vào một sợi dây nhỏ ngang tầm tay, sợi dây mảnh nhưng được kéo căng và vững chắc. Chúng tôi nương theo sợi dây, vẫn bước từng bước nhỏ nhưng đã chắc chắn và tự tin hơn. Tôi lại liên tưởng đến con người, và sợi dây kia chính là mối liên hệ với Chúa, là bàn tay Chúa yêu thương đang dẫn dắt chúng tôi đến với Người.

Đi xa hơn, những tế bào ánh sáng nhạy cảm trong đôi mắt nhắm nghiền của tôi lần này hoàn toàn không còn cảm nhận được gì nữa. Gió vẫn thổi từng cơn lạnh buốt, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước nhiều, tôi cảm nhận được con đường dưới chân mình thoai thoải dốc gồ ghề, một vài cái hố nhỏ, những cành cây khô bị dẫm lên kêu lạo xạo, mùi cỏ tươi nồng nồng thoang thoảng xung quanh. Sợi dây không còn trong tay nữa, chúng tôi bước những bước ngắn, khó khăn hơn, sợ hãi và hơi lạnh lại cuốn lấy chúng tôi gào thét. Chúng tôi được hướng dẫn ngồi xuống nghỉ ngơi 1 lúc trước khi bước tiếp, hình như cảm nhận được sự run rẩy và cái lạnh lẽo từ tôi, bạn nữ ngồi cạnh tôi xoa xoa những ngón tay nhỏ mềm vào đôi tay tôi giúp tôi bớt lạnh dù tay bạn cũng không ấm hơn tay tôi nhiều lắm. Tôi cảm động mà quên cả nói lời cảm ơn với bạn.

Rồi chúng tôi lại tiếp tục đứng dậy, dò dẫm bước thêm một đoạn nữa trước khi dừng hẳn lại. Gió chưa thôi tạt những hạt mưa lạnh buốt vào mặt, vào người nhưng tôi thấy yên tâm hơn, “có lẽ mình sắp tới nơi rồi”. Bỗng từ đâu tiếng sấm ầm ầm, tiếng thét, tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng cười đắc thắng, tiếng kêu đau đớn… vang lên khắp nơi xung quanh tôi. Tôi có cảm giác như ngày tận thế đã đến, xung quanh tôi là tiếng quỷ dữ thắng thế và tiếng kêu gào của những nạn nhân của chúng. Tôi cũng nghe thấy tiếng kêu la thất thanh sợ hãi của những người bạn mình. Tôi quàng 2 tay ôm chặt lấy đôi vai người bạn bên cạnh, run lên. Nước mắt thi nhau tràn qua đôi mắt nhắm nghiền chảy xuống mặt tôi lạnh lẽo. Tôi rơi vào sợ hãi và xúc động đến tột cùng! Rồi tôi lại nghe thấy tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng, tiếng kêu khóc cũng chấm dứt, chúng tôi được hướng dẫn đưa tay tháo khăn che mắt cho những người xung quanh mình. Tôi mở choàng mắt, sợ hãi và bóng tối không còn nữa, tôi thấy mình đang đứng trước một cánh đồng rộng, ở giữa là một đống củi rất to đã được chuẩn bị từ trước có lẽ là để dành cho lửa trại.

Vẫn còn thổn thức nhưng tôi cùng mọi người nhanh chóng quây thành những vòng tròn đồng tâm quanh đống củi. Lửa được thắp lên xua tan hơi lạnh và sự im lặng trước đó không lâu. Dưới sự hướng dẫn của Thầy Tôma và các anh chị SVCG Thạch Bích, chúng tôi bắt đầu nhảy cử điệu quanh đống lửa hát hò vui vẻ trước khi thắp nến cầu nguyện cho những em nhỏ được chôn cất cách đây không xa, các em chưa bao giờ được cất tiếng khóc chào đời do sự lan tràn của nạn nạo phá thai, lời của Thầy Toma trầm ấm vang lên: “Con người quá nhỏ nhoi, yếu đuối để có thể khẳng định rằng, có những tội mình sẽ không bao giờ mắc phạm”. Theo tiếng nhạc của ca khúc “Hãy thắp sáng lên”, chúng tôi trang nghiêm tiến vào một ngọn tháp nho nhỏ, xếp những cây nến đang cháy lung linh lên những mảnh xốp hình trái tim và mang ra hồ gần đó để thả xuống, thay cho những lời cầu nguyện cho các em. Chúng tôi đứng quanh hồ lặng yên để mỗi người tự cảm nhận và cầu nguyện theo cảm xúc của riêng mình.

Giờ cầu nguyện kết thúc, nhưng tôi chắc rằng không chỉ tôi mà tất cả các bạn đều có một ấn tượng sâu sắc với giờ cầu nguyện ý nghĩa và thiêng liêng thế này. Sau những “giây phút hồi tâm”, cảm nhận được bóng tối và sợ hãi chắc ai ai cũng ý thức được thân phận con người yếu đuối, mỏng manh của mình nếu không có bàn tay phù trì chăm sóc của Chúa. Qua đó, giờ cầu nguyện giúp tất cả mọi người biết đặt niềm tin và tín thác vào Chúa để Người dẫn lối về chốn bình an.