Mười hai giờ đêm rạng ngày 27 tháng 11 năm 2009 có một tin nhắn của Mẹ Bề Trên gửi về báo cho tôi cha Nguyễn Hữu Hòa đang phục vụ ở Dòng Chúa Cứu Thế bên Rô-Ma, đột tử trong phòng ngủ, khi Nhà Dòng phát hiện thì Cha đã qua đời hơn 12 tiếng đồng hồ. (Lời BS).

Sự ra đi đột ngột của Cha làm nhiều người bàng hoàng xúc động, nhất là Nhà Dòng Chúa Cứu Thế tại Việt Nam, cũng vào giờ đó họ cũng nhật được tin buồn ấy, nhưng đột xuất không làm sao báo được về cho gia đình Bà Cố, và thân nhân của Cha.

Không ai nghĩ là phải lưu số điện thoại của gia đình Cha cho giờ phút khẩn cấp này.

tôi cũng thế, chỉ biết một chị, bà con của Cha tại Sài Gòn, nhưng khi lục được số điện thoại của chị, thì số này đã không còn sử dụng nữa, email cho chị thì chị đã đi ngũ từ lâu, đành phải gọi điện cho chị khác báo lại giùm.

Cuối cùng gia đình biết tin là nhờ một Cha bà con của Cha Hòa ở nước ngoài gọi về.

Cha Giám tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế giải thích sự phát hiện trể cái chết của Cha là do Cha không quen ăn món ăn của Ý, thường ở trong phòng tự nấu ăn, nên sự vắng mặt của Cha trong giờ ăn trở thành bình thường nơi cộng đoàn Cha ở …

Dù sao thì sự ra đi đột ngột ấy đã làm trăn trở nhiều người.

Khi tôi trình bày qua về cái chết của cha, để xin Ca đoàn giúp lời cầu nguyện thì có một ý kiến: “Là LM, nhưng cha chết bắt đắc kỳ tử như vậy đương nhiên không lảnh nhận được Bí tích sau cùng, … nên chúng ta phải cầu xin cho Ngài nhiều”

tôi ngẫm nghĩ lời nói ấy mãi …. “Không thể được, không lẽ nào mình có thể nghi ngờ cha không ăn năn tội trước giờ ra đi, là LM đêm nào cha lại không đọc kinh, xét mình, ăn năn tội và cầu nguyện trước khi đi ngủ ?

Chắc chắn là cha phải làm việc đó. Vì như tôi đây là một người giáo dân bình thường, cũng luôn xét mình xin Chúa tha thứ mọi tội lỗi cho mình, cho chồng và con cái mình đã lỡ phạm trong ngày, trước khi đi ngủ huống gì đã là LM ?

tôi còn nhớ ngày còn nhỏ, lúc 11 tuổi đi vào Dòng Tu, đêm nào trước khi đi ngủ, tất cả Đệ tử cùng đọc kinh tối, có kinh này mà tôi vẫn còn nhớ:

“Lạy Chúa con, con biết thật con sẽ chết, có khi hôm nay con vào giường nằm ngủ mà sáng mai chẳng còn chổi dậy nữa. Cho nên Chúa dặn bảo con, phải dọn mình vào giường nằm ngủ như là vào Mồ chết vậy …”

Vì thế người tu trì nào cũng luôn nhớ: Vào giường nằm ngủ là đi vào Mồ chết, nên ai cũng dục lòng ăn năn sám hối tội lỗi của mình, để mong giờ nào Chúa gọi cũng sẳn sàng … thế nên tôi tin là Cha đã ra đi bình an đến với Chúa.

Gần đây, vào ngày 20-01-2010, tôi hân hạnh được Ban Tổ Chức Đồng Xanh Thơ và Vườn Ô-Liu mời tham dự buổi họp mặt của Văn, Thi sĩ Công Giáo tại TGM Phan Thiết.

Buổi họp bắt đầu lúc 8g30’, thì 8g50’ có tin Cha Phêrô Nguyễn Hữu Nhường Chánh xứ Hiệp Đức, GP Phan Thiết đang ngồi làm việc, tay cầm bút, thì gục đầu xuống bàn, ra đi trong vòng 5,3 phút. Mọi người phải ngưng thảo luận để dâng lời cầu nguyện cho Linh hồn Phêrô.

Sự ra đi của Ngài làm sững sờ nhiều người, từ giáo dân, gia đình, đến bạn bè, và đến bạn trường cũ GHHV của Ngài ở khắp mọi nơi trên thế giới, ai cũng bần thần …. Không khác gì cái chết của Cha Hòa ở một nơi xa xôi quê nhà, mà Cha Nhường ở ngay trong Giáo xứ, đang làm việc, cũng không gặp ai, nói với ai được lời cuối cùng trước khi ra đi, để lại sự buồn đau nhân lên thật nhiều cho người ở lại.

LM Phêrô Trần Minh Trương quản xứ kế bên, cũng đau buồn khi nghe tin, đến viếng xác Ngài trước tiên, ngậm ngùi cho sự ra đi đột ngột của người Anh em.

Thì cũng ngay trong đêm đó Ngài cũng theo chân người anh em mình lặng lẽ ra đi.

Để lại cho 2 Giáo xứ cạnh nhau, sự bàng hoàng đau thương của đám con chiên bổng dưng mất đi hai vị Chủ chăn thân yêu… Họ mồ côi Cha ngay khi họ chưa sẳn sàng chấp nhận tin dữ ấy, họ đau đớn vì tin rằng Cha họ vẫn còn ở với họ nhiều năm nữa, để họ còn có thời gian chuẩn bị cho mình và lo toan chuyện hậu sự cho các Ngài ngày các Ngài về bên Chúa.

Thế mà không một lời nào, không trăn trối, không nhắc nhở, gởi gắm điều gì… các Ngài đã ra đi, làm cho 2 đám tang của 2 Ngài tràn đầy tiếng khóc, dẫu biết rằng người Kytô hữu ngày ra đi không phải là ngày mất đi, mà chính là ngày sẽ được sống mãi muôn đời bên Chúa … họ cũng không dằn được sự tấc tưởi đau thương.

tôi cũng mong ước cho mình được sự ra đi nhanh chóng như thế, nhưng nghĩ cho cùng, sự ra đi như thế chỉ làm nhẹ tấm thân của mình, còn sự đau thương cho người ở lại thì hầu như luôn luôn nhiều hơn bình thường.

Vững tin và phó thác vào Quyền năng của Thiên Chúa.

Vì thế trước sự kiện Đột tử xảy ra liên tục hôm nay, tôi muốn gởi bài này đến quý vị thân quen xa gần, mong mọi người luôn để ý đến sức khỏe, chuẩn bị cho mình một cuộc sống tốt từ tâm hồn lẫn thể xác, nhất là những vị cao tuổi có dấu hiệu gần kề với bệnh tật. Để đến giờ bước đi ta không ngỡ ngàng, lo lắng vì những điều thiếu sót chưa hoàn tất, chưa chu toàn hết bổn phận.

Điều quan trọng trước tiên là luôn thấy mình đang đối diện với bước đi cuối cùng. Đã chuẩn bị một cách hoàn hảo cho cuộc hành trình mới. Hân hoan với sức khỏe mới, tâm hồn mới, bước vào cuộc đời mới một cách thư thái, nhẹ nhàng.