Chẳng phải hiểu lầm, mà không chịu hiểu mới lầm
Sau lời ngon ngọt - một bồ dao găm
Khi hiểm họa Tàu nói ra còn là điều quốc cấm
Thì sớm muộn gì cũng lại khốn…ngoại xâm!

Nếu có thứ gì còn được coi là nhạy cảm
Thì nên chính là sự toàn vẹn giang san
Vì sao quốc phá, gia vong?
Những kẻ cầm đầu nói điều ngay chẳng dám
Thì về cầm đồ mà mua bán ác gian

Ai cầm gì có quyền sống vì cầm thứ ấy
Nghĩa tự do không cầm nhầm của bậy
Chữ lương tâm chẳng thể ai cướp lấy
Thiện - ác đôi điều không bắt cả hai tay

Về rừng thôi, còn cầm bút làm gì?
Nếu chẳng dám viết điều công lý
Bắt chước làm theo là đặc tính loài khỉ
Nhìn thẳng viết thật là đặc trưng sĩ khí

Ôi sĩ, hỡi sĩ, không sĩ khí sao ra sĩ?
Học cao, hiểu rộng để làm chi?
Dù là tình hay dù là lý
Cũng chẳng thể thấy bất nhân như không thấy gì!

Tàu với Ta chưa bao giờ thật sự là đồng chí
“Môi hở răng lạnh” là so sánh quái dị
Lật sử sách đọc lại cho thật kỹ
Mấy nghìn năm Tàu làm gì? Ta làm chi?

Đừng theo Tàu mà phải vượt qua Tàu
Tại sao mãi chấp nhận theo sau?
Hãy cho dân được TỰ DO, Cơm No Ấm Áo
Ba mươi năm sau biết mèo cắn mĩu nào?

Dân ta thông minh ngặt nỗi quá nhường nhịn
Vừa là hay làm cũng là dở nín thinh
Đừng học xài hàng nhái Tàu, đừng quên máu thôn tính
Đừng đua đòi lai căng quên mất chính mình

Muốn giữ nước phải đồng lòng hy sinh
Tránh bỗng lộc bất công, chia sẻ với dân tình
Tính độc đảng là cội nguồn bất chính
Dù có vẽ vời “tư tưởng Hồ Chí Minh”

Kẻ vĩ đại sống trong mãi trong lòng người?
Là ai? hãy để dân trả lời
Ngày sau dân tộc còn nhớ tới
Lịch sử phân minh công - tội rạch ròi

Việc chi phải bắt nhau tôn thờ
Điều đáng nhớ sẽ được ghi nhớ
Khổ dân hôm nay gần như hơi thở
Hiểu lầm chăng hay nhắm mắt làm ngơ?

Chẳng phải hiểu lầm, mà không chịu hiểu mới lầm
Tai họa ngoại xâm bởi nội xâm
Khi sự thật nói ra còn là điều quốc cấm
Cầm bút làm chi? độc lề phải, nhạy cảm hóa câm!

Chẳng phải hiểu lầm, mà không chịu hiểu mới lầm
Con người không mãi chịu bất công
Tuy là thưa nhưng lưới trời lồng lộng
Xưa nay khó thoát: tham thì thâm!