Lãnh đạo đảng,

Độc tài - dốt nát cộng tham ô
Đảng lãnh đạo hành xử tựa giang hồ
Trù dập đám dân oan cùng khổ
Băng công an phối hợp với côn đồ!

Phê-và-tự-phê kiểu sướng-và-tự-sướng
Độc đảng bao che nhau bất lương
Những đứa gian ác được khen thưởng
Vạn dân oan dạt xó chợ đầu đường!

Thủ tướng “bao cao su” Dũng bất dũng
Chủ tịch bất tài để sâu bọ ung dung
Gã bất trí quản quốc hội vô dụng
Lú nhất lại…cầm đầu đảng gian hùng!

Cùng cái quốc hội để làm chi?
Tàu lấn Biển Đông coi ta có ra gì
Cùng hèn núp sau chữ “nhạy cảm chính trị”
Bịt miệng bắt cả nước câm đi!

Có bao giờ nước đến nỗi này hèn?
Đảng sợ từ Tàu lạ đến Tàu quen
Độc đảng vì sợ mất độc quyền
Dựa giặc Tàu đổi nhục lấy bình yên

Chính đảng là thế lực phản động
Là bầy Việt gian lừa bịp non sông
Xã Hội Chủ Nghĩa là sợi giây thòng lọng
Cộng Tàu cột cổ đảng vào tròng!

Tàu cười, đảng như khỉ nhảy cười
Tàu vui, đảng cũng lúc lắc đuôi
Lúc Tàu bựa lời lớn nhỏ chửi
Đảng hóa câm khiếp nhược chẳng ra người!

Thế nước độc quyền trong tay đảng
Đảng lại kẹt cứng vai chư hầu
Tương lai đất nước không sáng láng
Vận nước kẹt đảng, đảng kẹt Tàu!

Bởi chúng quá tham và quá giàu
Đảng độc quyền ăn chia chác nhau
Gian tham đời cha củng cố đời con cháu
Dựa lưng bất lương sống nhờ Tàu!

“Người ta lớn bởi vì ta cúi xuống
Hỡi nhân dân hãy đứng thẳng lên!”
* (thơ Marat)
Đừng lầm lẫn chữ “hèn” với “độ lượng”
Nhục riêng có thể tha - nhục nước không thể quên!

Kẻ cúi xuống có trăm nhân danh để cúi
Nhân danh vị tha, bác ái , chấp nhận bất công
Họ sợ sự thật khi phơi bày trần trụi
Giả nhân nghĩa ăn theo bọn bất nhân!

Có kẻ cúi xuống để được cho ăn
Để được chia quyền cướp giựt tài sản dân
Kẻ vì lợi danh cũng a-dua bán đứng
Lương tâm, anh em và ngay cả non sông!

Ôi thời đại nhập nhằng giữa chính - tà
Cái ác buổi cực thịnh gian ma
Chính quyền côn đồ cùng kẻ đạo đức giả
Đồng bọn con buôn bán xã tắc sơn hà!