NHỚ VỀ THÁI HÀ

Vì công việc, chúng tôi phải tạm rời xa Hà Nội, xa giáo xứ Thái Hà, nơi đó có những con người can đảm thắp lên những ngọn nến sáng khơi mào phong trào cầu nguyện cho công lý và hòa bình trên quê hương Việt Nam.

Nhớ Thái Hà lắm thay, vì ở đó có những “bà mẹ đất” vẫn tần tảo sớm hôm thắp những ngọn nến, nén nhang cho mọi người cầu nguyện! Nhớ Thái Hà, vì ở đó có những anh chị em di dân xa quê, ngoài việc kiếm kế sinh nhai hằng ngày, vẫn sớm hôm đến Thái Hà dọn dẹp vệ sinh, cắm hoa, cắm nến, trang hoàng khu vực tượng đài Nữ Vương Công Lý. Nhớ Thái Hà, vì ở đó tối nào cũng có đông đảo giáo dân đến tham dự những buổi cầu nguyện cho công lý và hòa bình tới tận 21h30. Nhớ Thái Hà, vì ở đó có những bà, những cô, những chị đã từng ôm chân tượng Nữ Vương Công Lý mà kêu gào, khóc lóc, xin Mẹ cứu giúp trước sự tấn công dữ dội của những kẻ xấu xông tới đập phá đền thánh Giêrađô. Nhớ Thái Hà, vì ở đó có những thanh niên nhiệt thành, hy sinh, đến tận bây giờ vẫn túc trực suốt đêm, canh chừng những kẻ xấu đột nhập, quấy phá nhà thờ. Nhớ Thái Hà, cũng vì ở đó có những linh mục can đảm cầm lá đơn đi sau thánh giá và ảnh Đức Mẹ, dẫn giáo dân của mình tới cơ quan công quyền để đòi thả những người vô tội. Đặc biệt, nhớ Thái Hà, vì ở đó có những anh chị em giáo dân vì nhiệt tâm với nhà Chúa, vì nhiệt thành với công cuộc tìm kiếm công bằng và sự thật cho giáo xứ mà bị giam giữ, tù tội.

Ngày rời xa Thái Hà, cũng là ngày chúng tôi cảm thấy lòng mình trống trải, hụt hẫng như đánh mất một cái gì quý báu, và đặc biệt ruột như quặn thắt lại khi được tin 8 anh chị em giáo dân của mình sẽ phải hầu tòa vì “tội” dám đòi hỏi công lý và sự thật!

Mới rời xa Thái Hà được mấy bữa mà chúng tôi cứ tưởng là cả mấy năm rồi! Vừa vào Sài Gòn hôm trước, hôm sau bạn bè đến chơi, chẳng hỏi han gì đến sức khỏe, công việc của chúng tôi, nhưng cứ dồn dập hỏi chuyện Thái Hà. Có anh bạn không đến được thì gọi điện thoại bày tỏ bức xúc: “Nghe BBC phỏng vấn luật sư Lê Trần Luật mà tớ tức điên lên với mấy thằng quan tham. Lương tâm chúng nó không còn biết cắn rứt hay sao mà lại đưa những người vô tội vào vòng lao lý!” Biết tôi vừa ở Thái Hà vào, một linh mục cũng đến hỏi chuyện. Nghe tôi kể sơ qua gia cảnh của những anh chị em giáo dân sắp bị truy tố ra tòa, ngài thờ dài, mắt rớm lệ: “Mình đi tu, có một thân một mình, dù tù tội cũng không sao, đằng này họ còn có gia đình, vợ chồng, con cái…!”

Anh chị em giáo dân Thái Hà sắp bị ra tòa cách bất công ơi, có lẽ mọi tín hữu toàn cầu đang rên siết nguyện cầu cho anh chị em đấy. Thái Hà ơi, có lẽ cả thế giới đã biết đến người, vì từ nơi người, tiếng nói công lý và hòa bình cho quê hương Việt Nam đã được gióng lên. Thái Hà ơi, mong lắm thay ngày trở về Thái Hà!