HÀ NỘI - Nếu không có gì thay đổi, 8 giáo dân Thái Hà sẽ ra trước "vành móng ngựa" để nhận phán xét về "tội lỗi" mà họ đã gây ra trong cuộc tranh chấp giữa Giáo Hội Công Giáo Việt Nam và nhà cầm quyền Việt Nam.

Lạ thay, đến giờ, những kẻ nắm quyền lực trong tay với tất cả quyền uy và sức mạnh của một chế độ, lại đang có những hành động lúng túng, lo lắng trước việc xét xử những người mà họ khẳng định là có tội. Chẳng ai ngây thơ để tin rằng, phiên xử này là việc của một quận và do toà án nhân dân của quận tiến hành. Nó là cách hành xử của một chế độ, một chế độ chỉ ở mức phường xã như cái cách mà họ chọn nơi xử án là uỷ ban nhân dân phường.

Lạ thay, một phiên tòa mà những người phải bước ra trước vành móng ngựa lại tỏ ra mạnh mẽ, đầy vinh quang. Trái ngược với nỗi lo sợ của những kẻ xử án. Thật ra sẽ không dừng lại ở mức độ hạn chế mọi người tham dự phiên tòa hay chọn nơi xử án là ủy ban phường như hiện nay. Nếu có thể được, những người cộng sản muốn chọn một nơi tối tăm xa vắng và xử án giữa đêm khuya để cho những phán quyết bậy bạ của họ chỉ lọt vào tai lũ côn trùng, cũng như sự phán xét ngược lại của các "bị cáo" không bị cả thế giới này nghe đến. Cách hành xử của những kẻ vừa ăn cướp vừa la làng là vậy!

Những người đóng vai "kẻ phán xét" của toà án sắp tới có lẻ đang lo sợ, lo sợ bởi họ chẳng thể hành động theo lý trí và lương tâm của mình. Họ đang phải hành động theo sự chỉ đạo và xúi dục của một nhóm người nào đó. Họ củng chẳng có quyền tuyên án theo luật pháp, họ phải cố gắng diễn cho xong cái tấn tuồng đã dựng sẵn.

Chưa hết, sau khi "phán xét" các "bị cáo".Những quan thầy cộng sản lại hồi hộp lo sợ và chờ đợi sự phán xét chung cuộc của toàn thể những người công chính trên khắp toàn cầu dành cho họ. Đó mới là cái điều lạ lẫm từ phiên toà này. Họ phán xử người khác để rồi chờ đợi bị phán xử ngược lại. Lạ thay!

Tôi cũng thông cảm và chia sẽ nỗi lo lắng, thất vọng và tức giận của nhiều người về việc các giáo dân của chúng ta không được tiếp xúc với luật sự của mình. Tôi cũng đã nghe vị luật sự đáng kính của chúng ta nói về vấn đề này. Nhưng tôi nghĩ, toà án cộng sản làm gì có chổ cho luật sư, làm gì có chuyện án tại tòa chứ không phải tại hồ sơ. Bản tuyên án này đã được đảng duyệt xong, các quan toà bù nhìn chỉ việc móc trong túi ra và... đọc cho xong. Toà án cộng sản là vậy, có gì lạ đâu!

Chúng ta sẽ đón nhận những thử thách này một cách bình tĩnh, nhẹ nhàng như một phần trong cuộc thử thách đức tin của người tín hữu Ki tô, sự chịu đựng hy sinh đối với mục tiêu tìm kiếm công lý cho dân tộc.

Đâu đó trong tôi vang lên lời Kinh hoà bình mà tôi có dịp nghe cả cộng đoàn tham dự Thánh lễ cất lên trong đêm 30/11 tại Dòng CCT - Sài Gòn: "để con đem tin kính vào và nơi nguy nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng. Để con rọi ánh sáng vào nơi tối tăm...", đúng lắm thay!

Là một người ngoại đạo, nhưng tôi tin rằng, những giáo dân đang hiên ngang tiến ra trước toà trong tư thế ngẩng cao đầu chẳng hề lo sợ sự phán xét của toà án, họ ra trước toà để làm chứng cho lẻ phải và sự thật. Đơn giản, bởi họ tin rằng " sự thật sẽ giải thoát cho anh em".