Trong vụ Tam Tòa vừa xảy ra mấy ngày qua, cái ‘căn cứ pháp lý’ mà chính quyền tỉnh Quảng Bình đưa ra để đập phá nhà tạm, đánh đập và bắt đi khoảng 20 giáo dân, theo lời một quan chức từ Ủy ban Nhân dân phường Đồng Mỹ tỉnh Quảng Bình (muốn giấu tên) khi trả lời đài BBC đã cho biết, đó là vì giáo dân “vi phạm Pháp lệnh Tôn giáo và Nghị định 52 về quản lý đầu tư và xây dựng” .

Về cái lý lẽ ‘pháp lệnh tôn giáo’ xin bỏ qua để khỏi mất thời gian, bởi đối với một thể chế chủ trương chung sống với ‘vô thần’ thì làm gì có cái pháp lệnh tôn giáo nào được lập ra để chở che cho những việc làm đạo nghĩa?

Hơn nữa, chuyện thờ phượng thuộc về tín ngưỡng. Chúa ở khắp mọi nơi, người có đạo có thể đọc kinh cầu nguyện ở khắp mọi nơi, mọi lúc và các tôn giáo khác cũng đều như thế. Lôi pháp lệnh tôn giáo, các qui định hành đạo ra để buộc tội giáo dân làm việc thờ phượng, liệu có khác gì việc đem luật thế gian ra để buộc tội thần thánh?.

Do vậy chúng ta thấy chỉ còn mỗi cái lý do “vi phạm nghị định 52 về quản lý và đầu tư xây dựng” là còn đáng để xem xét. Tuy nhiên, khi tìm hiểu cái sự ‘phạm pháp’ của giáo dân Tam Tòa khi dựng nhà tạm ngay trên nền của nhà thờ Đồng Hới cũ, chúng ta lại thấy rằng nó có cùng nguyên cớ đang khiến cho hàng ngàn bao dân oan, giáo oan khác phải lao đao vì chuyện mất nhà mất cửa khác. Tất cả đều là do các do chính sách nhập nhằng, vô lý của Csvn về đất đai của họ gây ra.

Cụ thể như với luật đất đai hiện hành. Về quyền ‘sở hữu đất đai’ Điều 5 của luật này qui định rất ư là ‘chơi cha thiên hạ’ khi viết rằng “1. Đất đai thuộc sở hữu toàn dân (nhưng lại) do Nhà nước đại diện chủ sở hữu. 2. Nhà nước thực hiện quyền định đoạt đối với đất đai… 3. Nhà nước thực hiện quyền điều tiết các nguồn lợi từ đất đai thông qua các chính sách tài chính về đất đai…. 4. Nhà nước trao quyền sử dụng đất cho người sử dụng đất thông qua hình thức giao đất, cho thuê đất, công nhận quyền sử dụng đất đối với người đang sử dụng đất ổn định; quy định quyền và nghĩa vụ của người sử dụng đất.”

Làm chủ nhưng lại phải giao tất tần tật toàn bộ quyền quản lý, sử dụng, lẫn khai thác tài sản của mình cho thằng đầy tớ rồi ngồi đó chờ nó ban phát lại cho chút quyền sử dụng, thử hỏi thế gian này còn kiểu làm chủ nào ‘quái gở’ hơn Csvn?

Tuy nhiên, theo chúng tôi việc làm ‘đáng tội’ nhất của ông Nguyễn Văn An, nguyên Chủ tịch Quốc hội 11 thời ấy, đó là việc ông ta đã thay mặt quốc hội ký tên vào cái Nghị Định 23/2003/QH11 cùng với ngày thông qua luật đất đai 2003. Mà Điều 1 mở màn của nghị định này đã giúp cho csvn chối bỏ trách nhiệm lịch sử một cách tàn nhẫn, nguyên văn như sau:

- Nhà nước không xem xét lại chủ trương, chính sách và việc thực hiện các chính sách về quản lý nhà đất và chính sách cải tạo xã hội chủ nghĩa liên quan đến nhà đất đã ban hành trước ngày 01 tháng 7 năm 1991.

- Nhà nước không thừa nhận việc đòi lại nhà đất mà Nhà nước đã quản lý, bố trí sử dụng trong quá trình thực hiện các chính sách về quản lý nhà đất và chính sách cải tạo xã hội chủ nghĩa liên quan đến nhà đất.


Chính vì sự ra đời của Nghị Định 23/2033/QH11 này mà Csvn đã dùng nó để ‘lách tội’ đối với hàng triệu nạn nhân khắp nơi, gồm dân oan lẫn giáo oan trong đó có cả Tòa Khâm Sứ và Thái Hà.

Tình trạng mất nhà thờ của giáo xứ Tam Tòa hiện nay có thể nói là bi đát nhất nước hiện nay. Giáo dân không có nhà thờ đã thế còn bị công an đánh phủ đầu tơi tả v.v… thế nhưng có một điều mà có thể còn ít người nhận ra được sự may mắn kỳ diệu của họ. Đó là ngôi nhà thờ này lại không hề bị lọt vào danh sách đối tượng của Nghị Định 23 khiến cho ‘bí đường’.đòi lại như TKS hay Thái Hà và nhiều nơi khác.

Cái lý lẽ mà của nhà cầm quyền đưa ra để từ chối không cho giáo xứ này tái thiết lại nhà thờ Tam Toà, là UBND tỉnh Quảng Bình đã ‘lỡ’ ra quyết định lấy nhà thờ Tam Tòa làm “di tích tội ác chiến tranh của Mỹ”!

Nhưng may mắn cho giáo xứ Tam tòa ở chỗ quyết định này lại được ban hành vào ngày 26.3.1997 tức sau thời điểm ‘chết’ 01/7/1991 !!!

Vấn đề còn lại là câu hỏi liệu tỉnh Quảng Bình khi đã ‘vơ đại’ tài sản này của giáo hội chuyển mục đích sử dụng mà không thèm hỏi han ý ‘khổ chủ’ như thế đã hợp pháp chưa? Luật nào cho phép họ hay lại tự ý ‘vượt đèn đỏ’ trái phép?

Chuyện này nghe rất giống với việc ông bộ trưởng Bộ VHTT tự động lấy tài sản của nhà thơ Xuân Diệu để sung quỹ Nhà nước khi thành lập Phòng lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu mà không hỏi ý gia đình đã bị Ls.Cù Huy Hà Vũ, là cháu ruột của nhà thờ này, đâm đơn kiện ra kiện ra tòa gần 2 năm trước đòi bồi thường nghe đâu gần cả trăm triệu. Việc này giáo xứ Tam Tòa và giáo phận Vinh có lẽ nên tham khảo ý kiến các luật sư như các anh Lê Quốc Quân, Lê Trần Luật, chị Tạ Phong Tần v.v…. để tìm ‘lối thoát’ khả thi nhất.

Chuyện phần số nhà thờ Tam Tòa chẳng may đã có thời bị đau thương nay lại còn bị Csvn chiếm đoạt lấy làm “di tích tội ách chiến tranh của Mỹ” chắc chắn sẽ còn rất nhiều chuyện để bàn thảo. Trước mắt và là người có đạo chúng tôi thấy có có điều này cần nêu lên để chúng ta suy nghĩ và cũng xin để kết thúc bài viết.

Đó là khi nghĩ đến những sự rắc rối mà linh mục, giáo dân Tam Tòa đang gặp phải với cái lý lẽ xà cùn ‘di tích tội ác Mỹ’ của tỉnh Quảng Bình, tôi bỗng lại muốn quay sang ‘trách cứ’ cái anh phi công Mỹ ngày ấy sao không chịu bỏ thêm 1-2 trái bom nữa làm cho nó sập hẳn luôn đi, thì nay có phải là đỡ khổ cho giáo xứ này thoát khỏi cái lý do ‘di tích’ với ‘di tiếc’ của Csvn biết mấy?

Chuyện bom đạn này khiến tôi bỗng nhớ lại một bài viết súc tích của tác giả Lữ Giang hồi đầu năm nay, có tựa đề “Một nhà thờ cho TP.Đồng Hới” trong đó có đoạn về chuyện đánh bom nhà thờ này như sau:

“Ngôi nhà thờ lớn nhất và đẹp nhất của thành phố Đồng Hới và tỉnh Quảng Bình là nhà thờ Tam Toà đã bị máy bay Mỹ phá sập vào năm 1968, chỉ còn chừa lại cái tháp cao chơi vơi. Hình như người Mỹ muốn giữ lại cát tháp này làm một dấu ghi nhớ (point de repère) để mỗi khi trở lại oanh tạc Đồng Hới, cứ theo dấu đó mà lao vào.

Lúc mới đọc xong đaọn này tôi thấy có vẻ cũng rất là có lý!

Thế nhưng mấy ngày xảy ra vụ giáo dân Tam Tòa bị công an đánh đập vừa rồi, tình cờ lang thang trên mạng, tình cờ tôi lại bắt gặp tấm hình khác về ngôi nhà thờ đổ nát này nhưng không chụp chính diện như chúng ta thấy nữa, mà được chụp ngang từ bên hông. (hình đính kèm)

Nhìn cái tháp chuông mỏng manh trong tấm hình này, tôi bất giác nhận ra rằng, cái tháp mỏng như thế cao như thế mà còn có thể đứng vững được cho đến nay, chắc chắn phải là do Thánh ý Chúa mà không thể vì điều gì khác được!

Thậm chí tôi còn ‘can đảm’ tưởng trượng ra rằng, rất có thể cái anh chàng phi công Mỹ ‘liều mạng’ nào đó sau loạt bom đầu ném xuống nhà thờ, khi quay vòng lại thấy tất cả đều đã thành bình địa nhưng riêng cái đỉnh cao nhất của nhà thờ lại vẫn cứ trơ trơ giữa trời đất. Không biết anh ta là người thế nào? Có tin vào Thiên Chúa hay không? Nhưng nếu là tôi, thậm chí ngay cả khi là kẻ vô thần theo Csvn mà gặp cảnh này thì chuyện quay đầu lại ngó cũng chẳng dám nói gì đến chuyện ném bom tiếp.

Chia sẻ suy nghĩ này để xin nói lên rằng, chắn chắn đã có một sự che chở rất linh thiêng nào đó mà ngọn tháp Tam Tòa chơi vơi như thế vẫn còn đứng vững được cho đến nay.

Trong bom đạn nhà thờ này đã không bị phá sập. Hơn bốn mươi năm qua lại tiếp tục giữa trời thi gan cùng tuế nguyệt. Vậy thì còn khó khăn nào có thể cản đường nổi ngôi nhà thờ này trở về cùng với giáo hội?

(Viết để kính tặng giáo xứ Tam Tòa đang khốn khổ vì bạo quyền Csvn)

Sàigòn, 23/7/2009