Chúng ta sẽ làm được những gì?
Nếu mãi im lặng chờ khốn khổ ra đi?
Chờ bạo lực nhìn thấy ra chân lý?
Chờ ác tâm nẩy nở đóa từ bi?

Dân ta đấy một giống dân nhẫn nhục
Nhưng luôn cần thiết sẽ kiêu hùng!
Một đất nước chẳng khó chi đánh gục
Nếu muôn người chẳng một chính nghĩa chung!

Lẽ nào thời này thôi đã hết
Khí tiết Trưng-Vương, dục trống Quang-Trung
Hồn phá Tống bình Chiêm Lý-Thường-Kiệt
Khí phách Hưng-Đạo-Vương trí dũng kiêu hùng!

Đất nước rồi sẽ đi về đâu?
Ngay cạnh bên luôn tham vọng lũ Tầu
Ai thay Nguyễn Trãi viết Bình Ngô Đại Cáo?
Hội Nghị Diên Hồng chỉ còn sử sách sao?

Ta đã mất quá nhiều đất, đảo
Cả biển Đông giặc chặn lối ra vào
Và cho chúng cài người, cày xới
Chính giữa nơi huyệt tử trên cao!

Ôi vận nước trao vào tay may rủi
Một tương lai đầy đen tối chực chờ
Chút hòa bình đầy ly tan ngắn ngủi
Bao thế hệ sau sẽ trả nợ thờ ơ!

Ta biết chắc dân ta rồi sẽ chống
Nếu một mai giặc tràn xuống non sông
Ta biết chắc sẽ bao máu xương oan uổng
Nếu thế hệ hôm nay sống chẳng xa trông!

Bao nhiêu năm rồi, bao thế hệ lầm lỡ
Nhìn đau khổ anh em ta vẫn cứ chần chờ
Chúng ta tranh dành, chúng ta bỏ ngõ
Chúng ta hận thù, chúng ta làm lơ!

Thành quách đổ mười năm xây dựng lại
Đất khô cằn sa mạc có thể hóa làm xanh
Mà tình người một khi gãy đổ
Bao nhiêu năm mới hàn gắn nghĩa tình?

Ta thấy gì trên đất nước hôm nay?
Giả dối tình người đen trắng đổi thay
Những lớp trẻ theo Tàu, Tây mất gốc
Những lớp già sống tránh né họa tai!

Một chính phủ chuyên dối lừa, bạo ác
Một lớp trí thức cúi đầu thoái thác
Dăm kẻ đứng lên chính quyền dập tan nát
Chúng ta làm gì giữa thiện ác hay lặng câm?

Chúng ta làm gì khi máu đồng bào ta đổ xuống?
Đã làm gì khi mồ hôi, nước mắt dân oan mãi tuôn?
Một đảng trên cao, kẻ trọn quyền kẻ lắm tiền ngất ngưỡng
Gần tám mươi triệu dân thăm thẳm một con đường!

Đất nước này rồi sẽ đi về đâu?
Theo Âu-Mỹ, theo Nhật hay theo Tầu?
Sao cứ mãi theo người dù tốt xấu
Bốn nghìn năm không đủ tự đi sao?

Hãy nhìn rõ đâu là tai họa
Chính là gian manh, dối trá từ trên
Sự gì thật cũng cần phải trả giá
Nhưng SỰ THẬT sẽ giải phóng con người,
Phải cất tiếng lên!

Chúng ta không cần mang thêm thù hận
Bao năm trường máu đòi nợ máu anh em
Lấy yêu thương nhận ra nhau thân phận
Trở về cội nguồn như máu chảy về tim

Có công bằng mới mong có bác ái
Có tự do công lý mới ra hoa
Có lòng nhân mới tránh họa ngang trái
Có sống vì người mới hiểu nhận là cho

Chúng ta sẽ làm được những gì?
Ai sẽ làm, nếu ta chẳng ra đi?
Ai sẽ nói lên những điều phi lý?
Ai quên hận thù nếu ta chẳng từ bi?

Cuộc chiến nầy không cần súng đạn
Không cần gọi thêm xương máu anh em
Máu xương ông bà đã thấm từng tấc đất
Hãy nhìn ra và hãy biết yêu thêm!

Đây là cuộc chiến gọi muôn người thức tỉnh
Để tránh cho cháu con một cuộc chiến điêu linh
Chúng ta sẽ làm gì hay mãi hoài câm nín
Nhìn sự ác trên cao, nhìn dân tộc trăn trở mình…
Rồi lặng thinh!

Cái giá của cháu con chúng ta sẽ phải trả
Là cuộc chiến với Tầu luôn nuôi mộng vương bá
Nếu cha ông chúng mãi đớn hèn câm lặng trước dối trá
Chúng có quyền trách móc kẻ sinh ra!
Chúng có quyền lên án ông bà
Đã để lại chúng trắng đôi bàn tay trước hiểm họa
Để lại nội thù, để lại giặc luôn rình rập gần xa!

Hãy đem muôn Trống Đồng xưa mà giục tiếng
Gióng giả từng hồi gọi hồn sông núi linh thiêng
Để con cháu từ chân trời góc biển
Lắng hồn sâu nghe khát vọng của tổ tiên!

Khua gồng chiêng hỡi muôn rừng núi
Từ cao nguyên đất đỏ tới buôn làng
Tình Kinh-Thượng uống nước chung dòng suối
Mà giờ rừng, sông, suối sắp chết oan!

Hỡi những chuông chùa từ núi rừng xa
Hòa chuông giáo đường giữa muôn phố xá
Đổ đồng thanh gọi tình người Việt-Nam giục giã
Biết thương lấy nhau Nam-Trung-Bắc một nhà!

Hãy đánh thức dân tộc còn mê ngủ
Mấy nghìn năm khổ chưa đủ hay sao
Cho anh em thôi đối xử nhau như dã thú
Cho bọc trăm con hiểu tình nghĩa đồng bào!

Chuông tĩnh mịch cho thấm hồn độ lượng
Chuông ân cần gọi người sống yêu thương
Chuông cảnh tỉnh những họa tai vất vưởng
Chuông chậm ngân cho thấy hết đoạn trường!

Chuông xa xôi cho từ tâm tìm đến
Chuông thật gần gọi xa xót đời nhau
Chuông khắc khoải như nghìn xưa vọng tiếng
Chuông trữ tình về đằm thắm ca dao!

Chuông báo tử nhắc nhở hồi vận nước
Chuông dập dồn giữa bờ bến tử sinh
Chuông mênh mang cho hồn người mơ ước
Chuông thẳm sâu khơi khát vọng thái bình!

Giục Trống Đồng lên gọi hồn Quang-Trung lẫm liệt
Trống Trưng-Vương thổn thức bến Hát-Giang
Trống Lê, Lý, Nguyễn, Trần, bao anh linh nhân kiệt
Tiếng trống trùng phùng gọi con cháu họp đàn!

Hãy giục Trống Đồng lên hòa hồi chuông cảnh tỉnh
Người nghìn xưa đã sống chết cho nghìn sau
Hơn bốn nghìn năm non nước đi chưa đến
Dân tộc này khốn khổ mãi! TẠI SAO?