Chúa Nhật 22 Thường Niên B
Mc. 7, 1-8a. 114-15. 21 -23
"Tất cả những sự xấu đều ở trong mà ra và làm cho người ta nên ô uế…"
Tôi xin bắt đầu suy niệm hôm nay bằng cách gợi cho anh chị em nhớ lại một hình ảnh rất quen thuộc. Hình ảnh ấy rất đặc biệt nổi bật trong đêm Chúa Giêsu bị bắt. Đó là "nụ hôn của Giuđa". Nụ hôn nói lên ám hiệu của Giuđa "tôi hôn ai thì người đó là Giêsu".
Đêm thứ 5 tuần thánh CGS cùng ba môn đệ thân tín cầu nguyện trong vườn Giétsêmani, các lãnh đạo tôn giáo xông vào. Giuđa tiến đến hôn Chúa. Chúa Giêsu nói ngay"Anh định lấy cái hôn này để nộp Con Người sao ?"
Khi suy niệm về cuộc thương khó của Chúa Giêsu, ta thường nói đến hình khổ thập gía, mão gai, lữơi đòng, nói đến những trận đòn Chúa Giêsu phải chịu. Riêng tôi nghĩ: Chúng ta cũng không nên quên nụ hôn của Giuđa. Bởi vì chính nụ hôn này đã diễn tả tính chất bi thảm của Con Người, đồng thời cũng là tính chất bi thảm của thập giá. " Anh định lấy cái hôn, mà nộp Con Người sao ?"
Trong cuộc sống, nụ hôn vốn là dấu chỉ của tình yêu nam nữ khi đã đạt đến độ cao. Thánh Baxiniô cả nói :"Hôn nhau chính là thở linh hồn cho nhau." Một cách diễn tả rất sâu sắc và hình tượng nói lên sự hoà điệu, sự hiệp thông trọn vẹn cả hai tâm hồn.
Ơ đây Giuđa biến nụ hôn thành một dấu chỉ phản bội. Chính ở nụ hôn này chúng ta thấy được tính chất bi thảm trong cuộc sống của con người. Và đặc biệt ngoài thế giới bên ngoài chúng ta còn một thế giới bên trong rất phong phú. Chúng ta gọi đó là thế giới nội tâm. Chính nhờ thế giới nội tâm chúng ta mới có khả năng tư duy, cảm xúc phân tích, đúc kết, đón nhận kinh nghiệm của những người khác làm nền tảng cho sự phát triển. Nếu không có thế giới nội tâm thì sẽ không có khoa học, không có sáng tạo văn hoá và nghệ thuật. Nếu không có thế giới bên trong chúng ta hoàn toàn giống như mọi loài sinh vật. Cho nên, chính nhờ thế giới bên trong đó nó làm cho con người trở thành cao cả đến nỗi có khả năng điều hành và thống trị vũ trụ.
Nhưng cũng chính cái thế giới nội tâm này làm cho con người trở nên bi đát. Không phải là bi đát vật chất hay kinh tế. Điều tôi muốn nói ở đây là bi đát về mặt luân lý và tinh thần. Nghĩa là chính cái thế giới bên trong đó khiến con người chúng ta trở thành tàn ác hơn bất cứ một loài tạo vật nào. Chỉ nơi con người mới có giả hình, lừa đảo, gian dối, mưu mô, xảo trá. Vì thế, chính Chúa Giêsu mới khẳng định: "Không phải những gì từ bên ngoài vào làm cho chúng ta ra ô uế đâu, nhưng từ trong lòng mới xuất phát những cái làm cho con người ra ô uế ".
Chúa Giêsu nhấn mạnh từ sự thanh tẩy bên trong chứ không phải bên ngoài như những người Pharasiêu và luật sĩ thời đó muốn nói. Cái thế giới bên trong của chúng ta làm nên sự cao cả đồng thời cũng làm nên sự bi đát của con người. Sự cao cả và bi đát chen lẫn nhau như ánh sáng và bóng tối. Nó thấm vào những suy tư và hành động của chúng ta kể cả những hành động tôn giáo. Cho nên mới có lời Kinh Thánh: "Dân này thờ ta bằng môi miệng mà lòng chúng nó xa ta ".
Như vậy, là vấn đề chúng ta phải sống vừa phát huy tính chất cao cả của thế giới bên trong vừa phải làm sao để cho bớt đi tính ô uế bi đát của thế giới bên trong ấy. Các nhà đạo đức sẽ nói với chúng ta nhiều lời khuyên quý báu. Riêng tôi, tôi xin giới thiệu một cách: "Cách sống thinh lặng".
Có một nhân vật nổi tiếng trên thế giới. Cha………… Khi còn là thanh niên, ông rất ghét đạo Kitô, nhất là đạo Công Giáo. Nhưng lạ thay Chúa lại xui khiến cho ông trở lại đạo, xin đi tu. Cuối cùng được thụ phong Linh Mục ở dòng Chiêm Niệm. Cha rất nổi tiếng trong thế giới chiêm niệm đối với tất cả các tôn giáo khác. Cha……… nói : "Thinh lặng là nhu cầu căn bản cho những ai muốn sống nhân tính của mình một cách tốt đẹp nhất: Tại sao lại vậy ? Thưa thinh lặng giúp ta 2 điều:
* Một là thinh lặng giúp cho chúng ta nhìn lại và thấy rõ con người thật của mình. Có ai gần chúng ta bằng chính bản thân mình, hoá ra cái tôi là cái khó nhất. Ta muốn thấy ta cũng có khoảng cách, một cự ly. Khoảng cách này được hình thành trong thinh lặng. Chính trong thinh lặng chúng ta mới có thể có một khoảng cách để nhìn lại con người của mình, cuộc sống của mình. Chỉ trên sự thật này chúng ta mới có thể phát triển nhân tính của mình một cách đúng nghĩa nhất. Đồng thời cũng chính trong bầu khí thinh lặng đó ta có thể nghe được những tiếng gọi thì thầm, tiếng gọi của những giá trị làm cho tâm hồn con người được nâng lên đến giá trị cao cả thật sự.
Thinh lặng như thế về mặt giác quan nó giúp cho chúng ta phần nào cảm nhận được một thực tế sâu xa hơn. Trong bầu khí thinh lặng ấy ta có thể nghe được tiếng gọi từ bên trong mà nhiều khi những ồn ào của đời sống phủ lớp khiến ta không nghe được. Khi chúng ta khám phá con người thật của mình như vậy thì khoảng cách giữa cao cả và bi đát dần dần gần lại. Bi đát sẽ bớt đi, cao cả sẽ phát triển.
Trong thực tế để sống được thinh lặng đó có những điều kiện mà chúng ta phải bước theo. Chúng ta đọc Tin Mừng thấy Thánh Matcô ghi: Từ sáng sớm, Chúa thức dậy đi tìm một nơi thanh vắng và cầu nguyện. Nghĩa là bầu khí thinh lặng cả không gian và thời gian.
Trong thành phố có rất nhiều khu giải trí. Có lẽ Giáo Hội nếu được phép nên cần phát triển không gian cho con người đến đó để đựơc thinh lặng. Đấy là đòi hỏi khách quan. Còn một đòi hỏi chủ quan là nhiều khi chúng ta không muốn làm. Nói đúng hơn là chúng ta sợ thinh lặng. Có khi được một khoảng thinh lặng chúng ta lại vội vã lấp đầy bằng những câu chuyện, bằng những cuộc vui. Ta sợ thinh lặng vì ta sợ đối diện với chính mình. Ta sợ thinh lặng vì ta khám phá ra những cái gì không tốt. Ta sợ thinh lặng vì ta sợ nghe được tiếng gọi mời ta đi tới, hướng lên những giá trị cao cả hơn, nhưng ngược lại với sở thích riêng của mình.
Hôm nay tôi không nói về một bài học luân lý, tôi chỉ gợi lên một suy tư để anh chị em tiếp nối suy tư đó trong chính cuộc sống cụ thể của mỗi người. Để có thể sống được điều Chúa Giêsu nói hôm nay : "Thanh tẩy ở chiều sâu". Thì thinh lặng là một nhu cầu cần thiết đối với chúng ta.
Có một lần tĩnh tâm với các sơ. Có một sơ gặp riêng tôi và có nhận xét với tôi thế này: "Sao vào trong nhà chùa con thấy các Ni Cô và các Sư họ có khuôn mặt thanh thản và bình an quá. Còn các tu sĩ bên mình không có sự thanh thản bình an đó".
Tôi liền trả lời sơ: Sơ cứ sang nhà kín sơ sẽ gặp được những khuôn mặt thanh thản bình an như vậy. Cuộc sống bình thường có những cái dồn dập nên làm sao có được thanh thản, bình an.
Bầu khí thinh lặng rất có tác động trên tâm hồn và cuộc sống con người. Sống giữa lòng đô thị ồn ào, náo nhiệt, nếu chúng ta biết thiết lập những khoảnh khắc thinh lặng thì tôi tin rằng bên ngoài cuộc sống ồn ào và bận rộn nhưng sâu sa trong tâm hồn vẫn còn sự thinh lặng, bình an. Sự bình an Thiên Chúa ban tặng cho ta để làm nền tảng giúp ta sáng suốt tâm hồn nhìn vào mọi vấn đề trong đời sống bằng cặp mắt khác hơn, từ đấy cuộc sống của mình vui tươi, hạnh phúc hơn.
Chúng ta hãy tiếp nối những suy nghĩ này trong đời sống hằng ngày của mình và hãy cầu nguyện cho nhau. Amen
Mc. 7, 1-8a. 114-15. 21 -23
"Tất cả những sự xấu đều ở trong mà ra và làm cho người ta nên ô uế…"
Tôi xin bắt đầu suy niệm hôm nay bằng cách gợi cho anh chị em nhớ lại một hình ảnh rất quen thuộc. Hình ảnh ấy rất đặc biệt nổi bật trong đêm Chúa Giêsu bị bắt. Đó là "nụ hôn của Giuđa". Nụ hôn nói lên ám hiệu của Giuđa "tôi hôn ai thì người đó là Giêsu".
Đêm thứ 5 tuần thánh CGS cùng ba môn đệ thân tín cầu nguyện trong vườn Giétsêmani, các lãnh đạo tôn giáo xông vào. Giuđa tiến đến hôn Chúa. Chúa Giêsu nói ngay"Anh định lấy cái hôn này để nộp Con Người sao ?"
Khi suy niệm về cuộc thương khó của Chúa Giêsu, ta thường nói đến hình khổ thập gía, mão gai, lữơi đòng, nói đến những trận đòn Chúa Giêsu phải chịu. Riêng tôi nghĩ: Chúng ta cũng không nên quên nụ hôn của Giuđa. Bởi vì chính nụ hôn này đã diễn tả tính chất bi thảm của Con Người, đồng thời cũng là tính chất bi thảm của thập giá. " Anh định lấy cái hôn, mà nộp Con Người sao ?"
Trong cuộc sống, nụ hôn vốn là dấu chỉ của tình yêu nam nữ khi đã đạt đến độ cao. Thánh Baxiniô cả nói :"Hôn nhau chính là thở linh hồn cho nhau." Một cách diễn tả rất sâu sắc và hình tượng nói lên sự hoà điệu, sự hiệp thông trọn vẹn cả hai tâm hồn.
Ơ đây Giuđa biến nụ hôn thành một dấu chỉ phản bội. Chính ở nụ hôn này chúng ta thấy được tính chất bi thảm trong cuộc sống của con người. Và đặc biệt ngoài thế giới bên ngoài chúng ta còn một thế giới bên trong rất phong phú. Chúng ta gọi đó là thế giới nội tâm. Chính nhờ thế giới nội tâm chúng ta mới có khả năng tư duy, cảm xúc phân tích, đúc kết, đón nhận kinh nghiệm của những người khác làm nền tảng cho sự phát triển. Nếu không có thế giới nội tâm thì sẽ không có khoa học, không có sáng tạo văn hoá và nghệ thuật. Nếu không có thế giới bên trong chúng ta hoàn toàn giống như mọi loài sinh vật. Cho nên, chính nhờ thế giới bên trong đó nó làm cho con người trở thành cao cả đến nỗi có khả năng điều hành và thống trị vũ trụ.
Nhưng cũng chính cái thế giới nội tâm này làm cho con người trở nên bi đát. Không phải là bi đát vật chất hay kinh tế. Điều tôi muốn nói ở đây là bi đát về mặt luân lý và tinh thần. Nghĩa là chính cái thế giới bên trong đó khiến con người chúng ta trở thành tàn ác hơn bất cứ một loài tạo vật nào. Chỉ nơi con người mới có giả hình, lừa đảo, gian dối, mưu mô, xảo trá. Vì thế, chính Chúa Giêsu mới khẳng định: "Không phải những gì từ bên ngoài vào làm cho chúng ta ra ô uế đâu, nhưng từ trong lòng mới xuất phát những cái làm cho con người ra ô uế ".
Chúa Giêsu nhấn mạnh từ sự thanh tẩy bên trong chứ không phải bên ngoài như những người Pharasiêu và luật sĩ thời đó muốn nói. Cái thế giới bên trong của chúng ta làm nên sự cao cả đồng thời cũng làm nên sự bi đát của con người. Sự cao cả và bi đát chen lẫn nhau như ánh sáng và bóng tối. Nó thấm vào những suy tư và hành động của chúng ta kể cả những hành động tôn giáo. Cho nên mới có lời Kinh Thánh: "Dân này thờ ta bằng môi miệng mà lòng chúng nó xa ta ".
Như vậy, là vấn đề chúng ta phải sống vừa phát huy tính chất cao cả của thế giới bên trong vừa phải làm sao để cho bớt đi tính ô uế bi đát của thế giới bên trong ấy. Các nhà đạo đức sẽ nói với chúng ta nhiều lời khuyên quý báu. Riêng tôi, tôi xin giới thiệu một cách: "Cách sống thinh lặng".
Có một nhân vật nổi tiếng trên thế giới. Cha………… Khi còn là thanh niên, ông rất ghét đạo Kitô, nhất là đạo Công Giáo. Nhưng lạ thay Chúa lại xui khiến cho ông trở lại đạo, xin đi tu. Cuối cùng được thụ phong Linh Mục ở dòng Chiêm Niệm. Cha rất nổi tiếng trong thế giới chiêm niệm đối với tất cả các tôn giáo khác. Cha……… nói : "Thinh lặng là nhu cầu căn bản cho những ai muốn sống nhân tính của mình một cách tốt đẹp nhất: Tại sao lại vậy ? Thưa thinh lặng giúp ta 2 điều:
* Một là thinh lặng giúp cho chúng ta nhìn lại và thấy rõ con người thật của mình. Có ai gần chúng ta bằng chính bản thân mình, hoá ra cái tôi là cái khó nhất. Ta muốn thấy ta cũng có khoảng cách, một cự ly. Khoảng cách này được hình thành trong thinh lặng. Chính trong thinh lặng chúng ta mới có thể có một khoảng cách để nhìn lại con người của mình, cuộc sống của mình. Chỉ trên sự thật này chúng ta mới có thể phát triển nhân tính của mình một cách đúng nghĩa nhất. Đồng thời cũng chính trong bầu khí thinh lặng đó ta có thể nghe được những tiếng gọi thì thầm, tiếng gọi của những giá trị làm cho tâm hồn con người được nâng lên đến giá trị cao cả thật sự.
Thinh lặng như thế về mặt giác quan nó giúp cho chúng ta phần nào cảm nhận được một thực tế sâu xa hơn. Trong bầu khí thinh lặng ấy ta có thể nghe được tiếng gọi từ bên trong mà nhiều khi những ồn ào của đời sống phủ lớp khiến ta không nghe được. Khi chúng ta khám phá con người thật của mình như vậy thì khoảng cách giữa cao cả và bi đát dần dần gần lại. Bi đát sẽ bớt đi, cao cả sẽ phát triển.
Trong thực tế để sống được thinh lặng đó có những điều kiện mà chúng ta phải bước theo. Chúng ta đọc Tin Mừng thấy Thánh Matcô ghi: Từ sáng sớm, Chúa thức dậy đi tìm một nơi thanh vắng và cầu nguyện. Nghĩa là bầu khí thinh lặng cả không gian và thời gian.
Trong thành phố có rất nhiều khu giải trí. Có lẽ Giáo Hội nếu được phép nên cần phát triển không gian cho con người đến đó để đựơc thinh lặng. Đấy là đòi hỏi khách quan. Còn một đòi hỏi chủ quan là nhiều khi chúng ta không muốn làm. Nói đúng hơn là chúng ta sợ thinh lặng. Có khi được một khoảng thinh lặng chúng ta lại vội vã lấp đầy bằng những câu chuyện, bằng những cuộc vui. Ta sợ thinh lặng vì ta sợ đối diện với chính mình. Ta sợ thinh lặng vì ta khám phá ra những cái gì không tốt. Ta sợ thinh lặng vì ta sợ nghe được tiếng gọi mời ta đi tới, hướng lên những giá trị cao cả hơn, nhưng ngược lại với sở thích riêng của mình.
Hôm nay tôi không nói về một bài học luân lý, tôi chỉ gợi lên một suy tư để anh chị em tiếp nối suy tư đó trong chính cuộc sống cụ thể của mỗi người. Để có thể sống được điều Chúa Giêsu nói hôm nay : "Thanh tẩy ở chiều sâu". Thì thinh lặng là một nhu cầu cần thiết đối với chúng ta.
Có một lần tĩnh tâm với các sơ. Có một sơ gặp riêng tôi và có nhận xét với tôi thế này: "Sao vào trong nhà chùa con thấy các Ni Cô và các Sư họ có khuôn mặt thanh thản và bình an quá. Còn các tu sĩ bên mình không có sự thanh thản bình an đó".
Tôi liền trả lời sơ: Sơ cứ sang nhà kín sơ sẽ gặp được những khuôn mặt thanh thản bình an như vậy. Cuộc sống bình thường có những cái dồn dập nên làm sao có được thanh thản, bình an.
Bầu khí thinh lặng rất có tác động trên tâm hồn và cuộc sống con người. Sống giữa lòng đô thị ồn ào, náo nhiệt, nếu chúng ta biết thiết lập những khoảnh khắc thinh lặng thì tôi tin rằng bên ngoài cuộc sống ồn ào và bận rộn nhưng sâu sa trong tâm hồn vẫn còn sự thinh lặng, bình an. Sự bình an Thiên Chúa ban tặng cho ta để làm nền tảng giúp ta sáng suốt tâm hồn nhìn vào mọi vấn đề trong đời sống bằng cặp mắt khác hơn, từ đấy cuộc sống của mình vui tươi, hạnh phúc hơn.
Chúng ta hãy tiếp nối những suy nghĩ này trong đời sống hằng ngày của mình và hãy cầu nguyện cho nhau. Amen