CHỮA NGƯỜI QUỈ ÁM

Qua cơn sóng nổi gió trôi,

Thầy trò im lặng cùng ngồi nhìn ra.

Dần dần thấy đất Giét-xa,

2370. Con thuyền mệt mỏi vượt qua biển hồ.

Chúa vừa đặt bước lên khô,

Có tên quỉ ám nhào vô lạy Người :

Giêsu Con Chúa trên trời,

Ông cùng tôi chẳng có đời nào quen.

Can gì bày chuyện trắng đen,

Xin đừng làm khổ phận hèn chi Ông !

Nghe qua giọng lưỡi cuồng ngông,

Biết là hắn bị tà công buộc ràng.

Thường thường trú ẩn trong hang,

2380. Ngày đêm nhào lộn thét vang núi rừng.

Đá cào rách ngực rách lưng,

Xích xiềng bứt hết chưa từng sợ oai.

Chúa truyền : “Hãy xuất ra ngoài,

Tên chi khai thực hỡi loài tà gian !”

Thưa rằng : “Tên gọi là Đoàn.

Chúng tôi bám trụ hàng ngàn ở đây.

Xin đừng đuổi khỏi nơi nầy,

Hạn kỳ mang kiếp đọa đày chưa qua.

Kìa bầy heo cạnh rừng già,

2390. Xin cho nhập bọn cũng là ơn sâu !”

Chúa vừa nghiêm mặt gật đầu,

Đàn heo bị quỉ sang thâu nhập liền.

Hai ngàn con bỗng phát điên,

Nhảy ào xuống biển chết nguyên cả bầy.

Kẻ chăn sợ quá trốn ngay,

Lát sau hung tín loan bay khắp thành.

Thiên hạ kéo đến bao quanh,

Nhận ra tên bị quỉ hành khác xưa.

Bấy lâu dãi nắng dầm mưa,

2400. Quần chưa biến sắc, áo chưa thay màu.

Không còn dáng vẻ khổ đau,

Chào mừng kẻ trước người sau đậm đà.

Mọi người kinh ngạc hỏi qua,

Mới hay câu chuyện quỉ ma lạ kỳ.

Dân thành xin Chúa ra đi,

Thấy Ngài quyền phép đâm nghi sợ Ngài.

Đầu cành con quạ mỉa mai :

”Đem heo cho quỉ để ai bất bình”

Bất bình là chuyện thường tình,

2410. Nào ai cân nhắc trọng khinh cho nào ?