CHÚA HIỆN RA CHO MAI-LIÊN

Mai-liên tức tủi nghẹn ngào
Mộ phần thơ thẩn nhìn vào khóc than.
Bốn bề vắng vẻ hoang tàn,
Chôn niềm hy vọng lệ tràn vấn vương.
Hỡi ôi dấu vết người thương !

9270. Trời cao đất rộng biết phương nào tìm ?
Bỗng nàng khựng lại đứng im,
Thấy hai Thiên Sứ áo xiêm rỡ ràng,
Mặt mày như tỏa hào quang,
Mỗi người trấn một đầu hang mộ phần.
Lòng còn nghi sợ phân vân,
Tai đà nghe rõ tiếng Thần vang ra :
”Vì sao bi lụy hỡi bà ?
Tìm ai đi lại xông pha một mình ?”
Nàng rằng : “Ai đã vô tình,

9280. Đưa Thầy về cõi u minh nào rồi ?”
Dứt câu thổn thức bồi hồi,
Quay ra, hướng mắt sang đồi hoang vu.
Bỗng trông thấy Chúa Giê-su,
Xuyên qua màn lệ tưởng phu giữ vườn.
Thấy nàng ngơ ngẩn mơ buồn,
Chúa vờ thăm hỏi ngọn nguồn : “Bà kia !
”Khóc ai nước mắt đầm đìa,
Tìm ai quanh quẩn mộ bia không rời ?”
Nàng rằng : “Khổ lắm ông ơi!

9290. Ví dù ông đã cất Người đi đâu ?

Nghe tôi khẩn thiết van cầu :
Xin cho : “Hợp phố đưa châu trở về”.
Nói xong rơi lệ dầm dề,
Cõi lòng u uất nặng nề vô biên.
Chúa thương khẽ gọi : “Mai-liên”.
Thiết tha như tiếng Cha hiền gọi con.
Mai-liên đôi mắt mở tròn,
Sững sờ như bị một đòn rát da.
Sấp mình xuống đất khóc òa,

9300. Giờ thì nàng đã nhận ra ai rồi.
Nấc lên một tiếng : “Thầy ôi!”
Hai tay siết chặt lấy đôi chân Người.
Lòng nàng như nở xuân tươi,
Như hoa ửng sắc, như trời tan mây.
Chúa rằng : “Đừng giữ chân Thầy,
Thầy chưa rời khỏi đời này gặp Cha.
Thôi con hãy trở lại nhà,
Báo anh em biết Thầy đà hồi sinh.
Về cùng Cha Cả Thiên Đình,

9310. Cũng là Cha rất nhiệt tình thương con.
Về cùng Thiên Chúa chí tôn,
Cũng là Thiên Chúa chúng con phụng thờ”.
Phút giây muôn thuở đợi chơ,
Tưởng đâu sum họp nào ngờ chia ly.
Mai-liên như dại như si,
Nửa mê nửa tỉnh bước đi bồn chồn.
Trông nàng như kẻ mất hồn,
Nỗi mừng chưa phỉ, nỗi buồn chưa phai.
Mặc nàng kể lể dông dài,

9320. Chuyện trông thấy Chúa chẳng ai tin lời.