Lễ Chúa Chiên Lành

Ngày ấy, lớp chúng tôi có gần một nửa lớp chịu chức linh mục, linh mục Nguyễn Duy, (lúc đó đang là chủng sinh, dù đàn anh, nhưng được phân bổ vào lớp chúng tôi để hợp thức hóa và bổ túc chương trình học), đã cảm tác bài hát “Nhân loại vẫn cần” để tặng cả lớp.

Bài hát ấy, tôi vẫn nhớ, vẫn hát. Ngày ấy chúng tôi trẻ trung, nhiều nhiệt huyết, nhiều ước vọng... Đã 22 năm rồi còn gì! Tóc trên đầu đã nhuộm màu mây, bước chân có phần chậm lại, khuôn mặt khắc nhiều vết thời gian, dấu chân chim in sâu trong khóe mắt, nhưng mái trường ấy, tôi chưa một lần quên. Đã nhớ thì phải cất tiếng hát.

Đại Chủng viện. Một cái tên khác mọi cái tên trong cuộc đời này. Vì chỉ xuất thân từ đó, chúng tôi mới trở thành những nhân tố không thể thiếu được của Hội Thánh. Chỉ ở đó, Hội Thánh Công Giáo sẽ tiếp tục có những con người trở thành "cha", không phải như những kẻ trịch thượng, xấc xược mà là mang hơi thở tình yêu của Mục Tử Giêsu cho những phận người. Chỉ nhớ về một cái tên cũng đủ để ngêu ngao hát.

22 năm, Những người thầy đã lần lượt hoàn thành trách nhiệm huấn giáo. Trong đó, nhiều người đã trở về Nhà Cha. Bạn bè cũng đã có vài người sớm giả từ Thánh chức, theo chân bao nhiêu vị thầy trở thành người thiên cổ... Và hát không chỉ cho nỗi nhớ của chính mình mà còn là lời cầu nguyện cho người nằm xuống.

Hoặc mệt mỏi vì rong ruổi suốt dọc dài con đường phục vụ, tôi đã nhiều lần hát đi hát lại, để cầu nguyện cho mình, cho thầy, cho anh em, cho sứ vụ của từng người trong lớp chúng tôi, cho cả những gương mặt thân yêu của cộng đoàn mà hôm nay mình đang sống và làm việc cùng, vừa tìm cách củng cố sức lực do năm tháng đã không ít hao mòn.

Làm người mà! Ai cũng có cả một miền ký ức. Tôi chẳng hề khác. Được sống phút hiện tại, người ta hay nhớ về quá khứ. Miền ký ức của đời người bao giờ cũng đẹp, cũng gây luyến tiếc, nhớ thương...

Là người phải sống giữa muôn người. Dễ có lúc chạnh lòng. Một thân giữa muôn thiên hạ, làm sao không trầy xướt, thương đau, nhuốm máu...

Mỗi lúc ruột gan như có ai bóp nát, trái tim như đang nhói, ngoài việc cầu nguyện với Đấng đã tin tưởng chọn và gọi mình, tôi vẫn thường nhớ thầy, nhớ trường, nhớ bạn... Vừa để cầu nguyện cho bất cứ ai, bất cứ sự gì đã đi qua đời mình, vừa ôn lại hình ảnh của những con người, của những sự việc, dù quá khứ, vẫn sống động đến hôm nay, để tự củng cố cho mình sức mạnh, sức bật mà bước tiếp hành trình, mà chạy đến đích như thánh Phalô: "Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững đức tin" (2Tm 4, 7).

Tôi vẫn sẽ hát. Hát cho tình yêu trong tim không bao giờ nhạt phai. Hát cho cõi lòng, dẫu có thế nào vẫn thắp tia hy vọng. Hát để gởi mình vào tay Đấng Toàn Năng. Hát để nếu có lần nào phải chết, thì nụ cười vẫn không tắt trên thân xác cứng đờ. Và nếu sống là để chết thì hát để từng ngày hóa thân mình vào bụi tro, hồn mình sẽ vươn tới chốn miên viễn nơi Đấng Cứu Chuộc chờ đợi mình.

Với riêng tôi, tiếng hát gợi lại cả khung trời kỷ niệm. Cất tiếng hát để lấp đi nhiều thứ cần phải lấp mà hiên ngang nhìn về phía trước, thực hiện chính sứ mạng của Chúa Kitô, được Chúa Kitô trao cho mình…

Cứ thế, mà tôi hát: “Nhân loại vẫn cần người biết sống ơn gọi của Chúa. Nhân loại vẫn cần người làm chứng tình Chúa yêu thương. Nhân loại vẫn cần người mục tử dẫn đường chỉ lối, cùng đoàn chiên đêm ngày đi tới, về nhà Cha mến yêu muôn đời…

Nhân loại vẫn cần người đi tiếp con đường của Chúa. Nhân loại vẫn cần người dám sống cuộc sống Giêsu. Nhân loại vẫn cần người nhiệt tâm trong đời ngôn sứ, chỉ truyền rao những lời của Chúa để trần gian sống trong sự thật…

Nên Chúa đã sai từng người chúng con, những linh mục bước đến cùng thế giới. Để đáp ứng những khát vọng khắp nơi. Để tô thắm những ước mơ con người. Nghe tiếng Chúa nay từng người chúng con quyết lên đường loan Tin Mừng Cứu Rỗi. Xin Chúa giúp cho mỗi người chúng con được nên thánh trong cuộc đời chứng nhân…”.

Vì sao mà nhân loại vẫn cần?

Không chỉ cần, nhưng là cần lắm những linh mục của Chúa?

Đơn giản: Vì linh mục là mục tử thay mặt Mục Tử Giêsu chăn dắt đoàn chiên của Người.

Rất nhiều lần, và ngay chính lúc này, tôi cảm nhận rõ ràng, Thánh chức linh mục mà Chúa ban cho mình quý giá vô cùng. Bởi nó là danh dự, là sự điểm tô lộng lẫy cho chính người linh mục. Nhưng quan trọng và có ý nghĩa thiêng liêng hơn, nó chính là sự cần thiết của đời sống tâm linh con người.

Chức linh mục vẽ thêm vào cuộc đời, vốn vàng thau lẫn lộn, những nét tươi mới của tin yêu, của niềm an ủi, của hy vọng. Bởi không có bất cứ ai giống linh mục, và chỉ có linh mục, gắn bó với từng anh chị em mà Hội Thánh trao cho mình, gắn bó suốt đời để phục vụ, để hiến thân.

Thời nay nhiều người làm nghề tư vấn tân lý. Không biết anh chị em đến gặp họ xin tư vấn, anh chị em có kể cho họ nghe mọi thầm kín của lòng mình?

Nhưng chắc chắn, chỉ có linh mục, nhất là nơi tòa giải tội, sẽ biết rõ, biết nhiều, biết hết sự thật, biết tất cả tâm tư con người. Và như thế, hình như chỉ linh mục mới có thể giải tỏa nhiều chông chênh, ngang trái mà anh chị em gặp phải trong một lòng thương mến thật, thông cảm thật.

Cả ngoài đời thường, không biết bao nhiêu lần người linh mục chia sẻ những bức xúc, những bí mật rất thật, chưa chắc vợ hay chồng, cha hay mẹ của anh chị em được biết.

Anh chị em đến với linh mục bằng một niềm tin tưởng thật, vì thế họ cũng sẽ nhận được từ người linh mục một trái tim rung cảm thật, nhằm tiếp thêm ngọn lửa của sức mạnh chịu đựng, tiếp thêm sức nóng xóa tan băng giá của cả một đời đầy giông bão.

Vì cả cuộc đời của những người mang lấy đức tin, là cả cuộc đời mang dấu ấn của thánh chức linh mục. Bởi không ai khác, nhưng là chính bàn tay linh mục, trong bí tích rửa tội, đã đưa một con người từ thưở bé thơ vào cộng đoàn Hội Thánh để làm Con Thiên Chúa.

Dù trong anh chị em, có người không nhìn nhận, thậm chí chống đối cá nhân linh mục này, linh mục khác, thì anh chị em cũng không thể chối từ ảnh hưởng của thánh chức linh mục trên cuộc đời mình. Chỉ nhờ linh mục, anh chị em được lãnh nhận ân sủng từ kho tàng bí tích mà Chúa trao cho Hội Thánh.

Những khi anh chị em muốn tìm lại bình an nội tâm sau những lần ngã quỵ vì cám dỗ, vì tội lỗi, cũng chính linh mục nhân danh Chúa ban ơn Thánh Thần tha thứ cho anh chị em.

Đến tuổi trưởng thành, cũng nhờ chính bàn tay linh mục, mà mỗi một người chính thức bước vào đời sống gia đình cách hợp pháp. Có thể nói, trong bí tích hôn phối, người linh mục đã liên tục sinh ra các gia đình mới cho Hội Thánh.

Hay suốt cả một đời làm Kitô hữu của mình, từng anh chi em đã không thể đếm hết bao nhiêu lần đã cậy nhờ thánh chức linh mục, và chính bản thân người linh mục mà lãnh nhận hết hồng ân này đến hồng ân khác, hết hy tế thánh lễ này đến hy tế thánh lễ khác, hết lời giảng dạy này đến lời giảng dạy khác…

Và giây phút quan trọng nhất, nhưng cũng kinh hoàng nhất, đáng sợ nhất của đời người là giây phút sắp lìa đời, thì sự hiện diện lần cuối cùng của linh mục lại ấm áp, thiêng liêng, ý nghĩa vô cùng. Nó mang lại niềm an ủi, mang lại sự xoa dịu nỗi sợ hãi, xoa dịu cơn đau đớn không thể tả để anh chị em thanh thản lìa đời.

Và cuối cùng, cũng chính bàn tay linh mục đưa lên ban phép lành lần cuối thay lời từ biệt trao gởi anh chị em về với Đấng Hằng Hữu, Đấng mà từ đó, đã làm phát sinh sự sống của không biết bao nhiêu sinh linh trong cõi đời này.

Đúng là nhân loại vẫn cần, mãi mãi cần những mục tử của Chúa, những mục tử thay thế Chúa săn sóc đoàn chiên Chúa. Nhân loại vẫn cần những con người dám hiến thân vì người khác giữa cuộc đời mênh mông và biến động.

Nhân loại cần lắm những bàn tay nâng đỡ lòng người, cần lắm những con người luôn luôn thao thức vì hạnh phúc của loài người, cần lắm những bóng mát làm dịu cơn khát tình yêu, xua đi nỗi buồn chán, lấp đầy những khoảng trống cô đơn của con người.

Nhân loại vẫn cần vô cùng những tấm lòng từ ái, những con người của ơn hòa bình, những dấu chỉ của niềm hy vọng, những hiện thân của hạnh phúc trường cửu, mà chính người mục tử ghi dấu, để mỗi anh chị em luôn cảm nhận tình yêu, luôn tìm ra một chỗ dựa mỗi khi cần, luôn thấy mình được an ủi vỗ về khi đau đớn…

Nhân loại vẫn cần, cần lắm những linh mục thánh thiện, những linh mục nhân lành. Bởi họ chính là những mục tử như lòng mong ước…