Cánh chim nghiệm ra một điều rất thú vị. Đó là mỗi lần nó từ giã một thế giới cũ để tiến vào một thế giới mới, thế giới mới luôn lớn hơn, vĩ đại hơn, nhiều khám phá hơn, nhiều bí ẩn hơn và thú vị hơn thế giới cũ. Đời nó bắt đầu bằng thế giới tí teo của cái vỏ trứng. Với nó, vỏ trứng là cả một thế giới an toàn, bao bọc che chở nó suốt trong thời gian mẹ nó ấp trứng. Nó hài lòng với thế giới an toàn đó. Sau mấy tuần lễ, vỏ trứng vỡ ra, chim con tiến vào một thế giới mới. Thế giới này lớn hơn nhiều, đủ chỗ cho bốn chú chim con vùng vẫy. Cả bốn chú chim con cùng lớn. Cái tổ chim vẫn rộng đủ cho cả bốn chị em và mẹ nó. Thế giới tổ chim làm cho nó hài lòng, ấm vào đêm, mát ban ngày do gió thổi xuyên qua kẽ cỏ, mẹ đó dầy công đan tổ. Ở thế giới tổ chim, nó không cần săn mồi vì đã có mẹ lo cho. Mỗi lần mẹ về là miệng mang theo một con sâu và lần lượt mẹ ban phát cho từng đứa. Lần này đứa này, lần sau đứa khác. Khác biệt ở chỗ có lần mẹ đi mau, có lần mẹ đi lâu mới trở lại. Nhưng không lần nào thiếu sâu nuôi con.
Ba tuần sau, chim đủ lông cánh và nó cẩn thận bước ra khỏi tổ, móng chân sắc bén bám chặt lấy cành cây. Cơn gió mạnh lung lay cành cây khiến toàn thân nó đong đưa theo nhịp rung cành cây. Chị em chim kêu ríu rít, gọi nó trở lại tổ, nhưng không con nào dám liều mạng cứu nó. Chim quay lại nhìn tổ nhưng không dám buông móng khỏi cành, sợ té xuống đất. Cơn gió đi qua, chim nhanh nhẹn trở lại tổ. Người vẫn còn run rẩy, chim giấu đầu sâu trong tổ rồi thiếp đi lúc nào không biết, mãi cho đến khi mẹ gọi dậy ăn sâu. Nhìn thấy mẹ, nó hoàn hồn, cảm thấy yên tâm hơn, bạo hơn. Vài ngày sau, trời yên gió, chim lại leo ra khỏi tổ và cơn gió nhẹ hơn, vừa đủ tung lông cánh nó. Trong lúc vô tình, hời hợt, không chú tâm, cơn gió đến thình lình hất văng chim khỏi cành cây. Chim bối rối, sợ hãi, vội tung cánh ra. Sức rơi chậm lại, chim đập đôi cánh loạn xạ, cố giữ thăng bằng tránh rơi xuống đất. Rồi đập mạnh hơn, toàn thân chim lên cao, lên cao hơn và rồi cao bằng cành cây lúc trước chim đứng. Hai chân vội bám chặt lấy cành cây, đôi cánh gấp lại. Ngạc nhiên thay, đôi cánh không mỏi. Lúc sau, chim tò mò thử lại, vỗ đôi cánh và rồi thân chim bốc cao, bay cao hơn cành cây. Từ đó chim an tâm, mỗi lần cần di chuyển, không đi bằng đôi chân nữa mà tung đôi cánh, bay nhanh hơn, an toàn hơn, thoải mái hơn. Rồi một ngày chim từ giã tổ, bay vào thế giới thiên nhiên. Chim đâu ngờ thế giới mới này lớn thế. Trước đây chim cho rằng tổ chim đã lớn. Bay vào thế giới thiên nhiên mở ra trước mắt chim một thế giới khổng lồ. Lớn hơn những gì chim có thể tưởng tượng ra được. Một thế giới bao la, hùng vĩ. Chim sải cánh dài bay đến mệt nghỉ thế mà thế giới kia vẫn còn, mắt nhìn không hết. Bay đường xa, chim không biết đường về tổ cũ. Thực ra, giờ chim có thể tự túc một mình kiếm sống. Ngày đầu bay khỏi tổ, chim đói meo. Bởi nó cố gắng tìm đúng loại sâu mẹ nó nuôi, nhưng không tìm thấy con nào cả. Đói quá, nó ăn đại một con sâu bắt được. Mùi vị có khác, mà dường như có vẻ ngon hơn. Lúc đó chim nghiệm ra thế giới mới tốt hơn thế giới cũ. Nơi đây thực phẩm ngon hơn, nhiều hơn và cảnh trời cũng đẹp hơn. Chim cũng học biết bất cứ con sâu nào tìm cách chạy trốn loài chim đều là thức ăn của chim. Từ suy nghĩ đó, chim ăn tất cả các loại sâu trốn sau những cành lá. Mỗi loại có một vị khác nhau và đều là chất dinh dưỡng tốt cho chim. Ngày kia chim ăn no, đậu trên cành nhìn những loài chim khác ăn hạt. Một con chim ăn hạt bị dính cạm bẫy. Nó vùng vẫy thoát thân, nhưng thất bại. Nó mệt nhoài, chân đau nhói vì cái cạm bẫy. Nó ngưng vùng vẫy một lúc, bớt mệt, nó mổ ăn hạt lúa. Chim con trên thành thắc mắc. Hạt lúa kia ngon đến mức nào mà trước khi chết chim già kia còn cố ăn thêm mấy hạt. Chim con dè dặt, bay sà xuống ruộng lúa. Cẩn trọng nhìn tứ phía, thấy an toàn, chim mổ hạt lúa ăn thử. Quả thật hạt lúa có mùi vị thơm ngon đặt biệt. Mổ hạt lúa vào miệng, lưỡi nó thấy ngọt lịm, mùi thơm xông lên mũi. Nuốt hạt lúa vào thấy toàn thân rạo rực. Chim mổ vội vài ba chục hạt rồi tung cánh bay đậu cành cao. Nó cao hứng, nhìn bầu trời xanh bao la. Một í tưởng chợt đến, thế là chim tung cánh bay lên cao. Bay mãi, bay mãi đến khi nó thấy toàn thân nhẹ bổng chim mới ngưng bay. Trên không trung xanh ngát đó, chim nhìn thấy cả một vùng đất mênh mông, cây cối nhỏ xíu. Chim muốn lên cao nữa nhưng không dám bởi, thấy toàn thân nhẹ như bông, không khí có vẻ kém so với lúc ở mặt đất, trời cũng lạnh hơn, lông thân không đủ giữ ấm thân nhiệt. Chim biết, chim không thể thám hiểm cao hơn được. Thân chơ vơ, lơ lửng giữa trời, giữ thăng bằng thật khó. Ngước mắt lên thấy ngút tầm mắt, nhìn xuống thấy xa thăm thẳm. Vũ trụ này quả khổng lồ, chứa nhiều bí ẩn ngoài tầm thám hiểm và hiểu biết của chim. Chim bay về mặt đất. Bằng lòng với cái hiểu biết hạn hẹp của mình. Chim biết vũ trụ mới, rộng bao la, bát ngát, ban cho chim nhiều điều tốt lành. Trước hết là thực phẩm nhiều loại khác nhau và ngon hơn thứ thực phẩm mẹ chim cung cấp. Thứ hai có nhiều bông hoa tuyệt trần; thứ ba có buổi bình minh rực ánh sáng, chan hoà, có gió mát, có trăg thanh, có tiếng chim ca hát. Còn một thế giới huyền bí nữa mà chim không hề nhận ra, không hề biết, đó là lúc chim đang lơ lửng trên trời xanh, dưới đất có người trộm nhìm chim trên cao, tâm hồn họ vơi với, tâm tình họ thanh thoát, tâm hồn họ thanh thản, toàn thân an nhàn nhìm chim một cách say đắm. Chim cũng không hề biết lỗi sáng chim hót làm cho tâm hồn người nghe rực sáng, tâm tư bừng lên niềm vui. Người ta ca tụng cái vẻ đẹp màu sắc lông chim mang lại. Người ta thầm khen chin khéo léo chuyền cành lanh lẹ, thanh thoát. Thế giới đó hoàn toàn thần bí đối với chim.
Mùa đông đến, chim một mình trú nơi cành cây chịu cái rét đầu đời. Chim ngạc nhiên các chim khác đâu hết, không thấy chúng tìm bắt sâu, săn lúa thóc như ngày nắng hạ. Sau mùa đông đám chim lại xuất hiện như trước. Nhập đoàn với các chim khác lúc đó chim mới biết mùa đông chúng rủ nhau trốn lạnh. Hàng ngàn con chim tạo bày cùng nhau bay vượt đại dương trốn mùa đông giá. Ngạc nhiên đàn chim thay nhau dẫn đầu. Con này dẫn một lát lại thấy con khác tiến lên chiếm chỗ và con kia bay về phía sau, vừa bay vừa nghỉ mệt. Đàn chim bay đến một vùng xa lạ bên kia bờ đại dương, nơi đó có loại thực phẩm mới, không phải là lúa mà là hạt đậu, ăn vào mùi thơm hơn lúa, no lâu hơn và cũng cho cơ thể nhiều chất dinh dưỡng hơn. Trước đây chim biết ăn lúa lâu đói hơn ăn sâu, giờ chim lại biết ăn đậu no lâu hơn ăn lúa. Một thế giới mới đến với chim, một hiểu biết nữa làm giầu cho cuộc sống.
Cuộc đời con người cũng thế. Thế giới đến sau luôn vĩ đại hơn thế giới đã đi qua. Khởi đầu là thế giới trong lòng mẹ. Kế đến thế giới lớn hơn là cái nôi. Mấy tháng sau thế giới lớn hơn cái nôi là thám hiểm trong nhà. Mấy năm sau, thế giới mới khổng lồ là trường học. Học xong thế giới lớn ngoài ước mơ là thế giới loài người. Thế giới này chứa nhiều bí ẩn, nhiều điều kì lạ và nhiều khám phá ngạc nhiên. Một thế giới nữa cũng rộng lớn, rộng hơn, mênh mông hơn, kì bí hơn, đó là thế giới đức tin. Thế giới cuối cùng huyền bí, ngoài khả năng tìm tòi, vượt khỏi mức học hỏi, nằm ngoài mọi thử nghiệm. Đó chính là thế giới trường sinh. Thế giới mà đức tin Kitô mừng kính hàng năm vào ngày lễ các đẳng linh hồn. Nơi thế giới này có linh hồn cha ông, tổ tiên, thân bằng, quyến thuộc. Thế giới này cao siêu, huyền bí, vượt khỏi mọi tưởng tượng của trí óc con người nên chỉ có thể dùng đức tin để diễn tả.
Lễ các linh hồn 2020.
Tưởng niệm các linh hồn đã ra đi vào thế giới trường sinh.
TiengChuong.org
Ba tuần sau, chim đủ lông cánh và nó cẩn thận bước ra khỏi tổ, móng chân sắc bén bám chặt lấy cành cây. Cơn gió mạnh lung lay cành cây khiến toàn thân nó đong đưa theo nhịp rung cành cây. Chị em chim kêu ríu rít, gọi nó trở lại tổ, nhưng không con nào dám liều mạng cứu nó. Chim quay lại nhìn tổ nhưng không dám buông móng khỏi cành, sợ té xuống đất. Cơn gió đi qua, chim nhanh nhẹn trở lại tổ. Người vẫn còn run rẩy, chim giấu đầu sâu trong tổ rồi thiếp đi lúc nào không biết, mãi cho đến khi mẹ gọi dậy ăn sâu. Nhìn thấy mẹ, nó hoàn hồn, cảm thấy yên tâm hơn, bạo hơn. Vài ngày sau, trời yên gió, chim lại leo ra khỏi tổ và cơn gió nhẹ hơn, vừa đủ tung lông cánh nó. Trong lúc vô tình, hời hợt, không chú tâm, cơn gió đến thình lình hất văng chim khỏi cành cây. Chim bối rối, sợ hãi, vội tung cánh ra. Sức rơi chậm lại, chim đập đôi cánh loạn xạ, cố giữ thăng bằng tránh rơi xuống đất. Rồi đập mạnh hơn, toàn thân chim lên cao, lên cao hơn và rồi cao bằng cành cây lúc trước chim đứng. Hai chân vội bám chặt lấy cành cây, đôi cánh gấp lại. Ngạc nhiên thay, đôi cánh không mỏi. Lúc sau, chim tò mò thử lại, vỗ đôi cánh và rồi thân chim bốc cao, bay cao hơn cành cây. Từ đó chim an tâm, mỗi lần cần di chuyển, không đi bằng đôi chân nữa mà tung đôi cánh, bay nhanh hơn, an toàn hơn, thoải mái hơn. Rồi một ngày chim từ giã tổ, bay vào thế giới thiên nhiên. Chim đâu ngờ thế giới mới này lớn thế. Trước đây chim cho rằng tổ chim đã lớn. Bay vào thế giới thiên nhiên mở ra trước mắt chim một thế giới khổng lồ. Lớn hơn những gì chim có thể tưởng tượng ra được. Một thế giới bao la, hùng vĩ. Chim sải cánh dài bay đến mệt nghỉ thế mà thế giới kia vẫn còn, mắt nhìn không hết. Bay đường xa, chim không biết đường về tổ cũ. Thực ra, giờ chim có thể tự túc một mình kiếm sống. Ngày đầu bay khỏi tổ, chim đói meo. Bởi nó cố gắng tìm đúng loại sâu mẹ nó nuôi, nhưng không tìm thấy con nào cả. Đói quá, nó ăn đại một con sâu bắt được. Mùi vị có khác, mà dường như có vẻ ngon hơn. Lúc đó chim nghiệm ra thế giới mới tốt hơn thế giới cũ. Nơi đây thực phẩm ngon hơn, nhiều hơn và cảnh trời cũng đẹp hơn. Chim cũng học biết bất cứ con sâu nào tìm cách chạy trốn loài chim đều là thức ăn của chim. Từ suy nghĩ đó, chim ăn tất cả các loại sâu trốn sau những cành lá. Mỗi loại có một vị khác nhau và đều là chất dinh dưỡng tốt cho chim. Ngày kia chim ăn no, đậu trên cành nhìn những loài chim khác ăn hạt. Một con chim ăn hạt bị dính cạm bẫy. Nó vùng vẫy thoát thân, nhưng thất bại. Nó mệt nhoài, chân đau nhói vì cái cạm bẫy. Nó ngưng vùng vẫy một lúc, bớt mệt, nó mổ ăn hạt lúa. Chim con trên thành thắc mắc. Hạt lúa kia ngon đến mức nào mà trước khi chết chim già kia còn cố ăn thêm mấy hạt. Chim con dè dặt, bay sà xuống ruộng lúa. Cẩn trọng nhìn tứ phía, thấy an toàn, chim mổ hạt lúa ăn thử. Quả thật hạt lúa có mùi vị thơm ngon đặt biệt. Mổ hạt lúa vào miệng, lưỡi nó thấy ngọt lịm, mùi thơm xông lên mũi. Nuốt hạt lúa vào thấy toàn thân rạo rực. Chim mổ vội vài ba chục hạt rồi tung cánh bay đậu cành cao. Nó cao hứng, nhìn bầu trời xanh bao la. Một í tưởng chợt đến, thế là chim tung cánh bay lên cao. Bay mãi, bay mãi đến khi nó thấy toàn thân nhẹ bổng chim mới ngưng bay. Trên không trung xanh ngát đó, chim nhìn thấy cả một vùng đất mênh mông, cây cối nhỏ xíu. Chim muốn lên cao nữa nhưng không dám bởi, thấy toàn thân nhẹ như bông, không khí có vẻ kém so với lúc ở mặt đất, trời cũng lạnh hơn, lông thân không đủ giữ ấm thân nhiệt. Chim biết, chim không thể thám hiểm cao hơn được. Thân chơ vơ, lơ lửng giữa trời, giữ thăng bằng thật khó. Ngước mắt lên thấy ngút tầm mắt, nhìn xuống thấy xa thăm thẳm. Vũ trụ này quả khổng lồ, chứa nhiều bí ẩn ngoài tầm thám hiểm và hiểu biết của chim. Chim bay về mặt đất. Bằng lòng với cái hiểu biết hạn hẹp của mình. Chim biết vũ trụ mới, rộng bao la, bát ngát, ban cho chim nhiều điều tốt lành. Trước hết là thực phẩm nhiều loại khác nhau và ngon hơn thứ thực phẩm mẹ chim cung cấp. Thứ hai có nhiều bông hoa tuyệt trần; thứ ba có buổi bình minh rực ánh sáng, chan hoà, có gió mát, có trăg thanh, có tiếng chim ca hát. Còn một thế giới huyền bí nữa mà chim không hề nhận ra, không hề biết, đó là lúc chim đang lơ lửng trên trời xanh, dưới đất có người trộm nhìm chim trên cao, tâm hồn họ vơi với, tâm tình họ thanh thoát, tâm hồn họ thanh thản, toàn thân an nhàn nhìm chim một cách say đắm. Chim cũng không hề biết lỗi sáng chim hót làm cho tâm hồn người nghe rực sáng, tâm tư bừng lên niềm vui. Người ta ca tụng cái vẻ đẹp màu sắc lông chim mang lại. Người ta thầm khen chin khéo léo chuyền cành lanh lẹ, thanh thoát. Thế giới đó hoàn toàn thần bí đối với chim.
Mùa đông đến, chim một mình trú nơi cành cây chịu cái rét đầu đời. Chim ngạc nhiên các chim khác đâu hết, không thấy chúng tìm bắt sâu, săn lúa thóc như ngày nắng hạ. Sau mùa đông đám chim lại xuất hiện như trước. Nhập đoàn với các chim khác lúc đó chim mới biết mùa đông chúng rủ nhau trốn lạnh. Hàng ngàn con chim tạo bày cùng nhau bay vượt đại dương trốn mùa đông giá. Ngạc nhiên đàn chim thay nhau dẫn đầu. Con này dẫn một lát lại thấy con khác tiến lên chiếm chỗ và con kia bay về phía sau, vừa bay vừa nghỉ mệt. Đàn chim bay đến một vùng xa lạ bên kia bờ đại dương, nơi đó có loại thực phẩm mới, không phải là lúa mà là hạt đậu, ăn vào mùi thơm hơn lúa, no lâu hơn và cũng cho cơ thể nhiều chất dinh dưỡng hơn. Trước đây chim biết ăn lúa lâu đói hơn ăn sâu, giờ chim lại biết ăn đậu no lâu hơn ăn lúa. Một thế giới mới đến với chim, một hiểu biết nữa làm giầu cho cuộc sống.
Cuộc đời con người cũng thế. Thế giới đến sau luôn vĩ đại hơn thế giới đã đi qua. Khởi đầu là thế giới trong lòng mẹ. Kế đến thế giới lớn hơn là cái nôi. Mấy tháng sau thế giới lớn hơn cái nôi là thám hiểm trong nhà. Mấy năm sau, thế giới mới khổng lồ là trường học. Học xong thế giới lớn ngoài ước mơ là thế giới loài người. Thế giới này chứa nhiều bí ẩn, nhiều điều kì lạ và nhiều khám phá ngạc nhiên. Một thế giới nữa cũng rộng lớn, rộng hơn, mênh mông hơn, kì bí hơn, đó là thế giới đức tin. Thế giới cuối cùng huyền bí, ngoài khả năng tìm tòi, vượt khỏi mức học hỏi, nằm ngoài mọi thử nghiệm. Đó chính là thế giới trường sinh. Thế giới mà đức tin Kitô mừng kính hàng năm vào ngày lễ các đẳng linh hồn. Nơi thế giới này có linh hồn cha ông, tổ tiên, thân bằng, quyến thuộc. Thế giới này cao siêu, huyền bí, vượt khỏi mọi tưởng tượng của trí óc con người nên chỉ có thể dùng đức tin để diễn tả.
Lễ các linh hồn 2020.
Tưởng niệm các linh hồn đã ra đi vào thế giới trường sinh.
TiengChuong.org