KÍNH CHÀO MÔSÊ



Kính dâng Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt
Và cộng đồng tín hữu tại quê nhà



Với chiếc gậy chăn chiên
Người theo đàn cừu về Cao Bắc Lạng
Núi rừng tận cõi biên cương
Ai ngờ tiếng gọi quê hương
Dẫn dắt người về Horép.
Lửa cháy bụi gai xanh
Bụi gai xanh rờn mặc lửa cháy
Người bước tới và người nghe thấy
Tiếng nói uy hùng
Của Đấng đang là - và mãi mãi vẫn là
Đấng đang có - và đời đời hằng có
Sai người về Ai Cập
Biến môi miệng lắp bắp của người thành sấm sét
Khiến cây gậy rời khỏi tay người
Thành hổ mang nghển cổ
Người nắm lấy đuôi và nó lại hóa gậy hiền.
Với chiếc gậy chăn chiên
Người đã tiến hành cuộc đấu tranh trực diện
Pharaô truyền gọi pháp sư
Gậy của đôi bên đều hóa rắn
Nhưng rắn của Môsê nuốt chửng cả bầy.
Với chiếc gậy chăn chiên
Người biến Pharaô thành trò cười cho thiên hạ
Ếch nhái chết ngập cung đình
Để toàn dân biết cung đình thối tha bẩn thỉu
Lửa cháy dinh Pharaô
Cho lòi mặt chuột nhắt chuột chù chuột cống.
Gậy nhúng xuống Ninh giang cuồn cuộn
Tố cáo máu dân lành căm hờn đỏ quạch sông Hồng.
Với chiếc gậy chăn chiên
Người truyền giết chiên lấy máu bôi lên cửa
Làm nên đêm lẫy lừng khắp Ai Cập thất thanh
Và Dân Chúa xuất hành theo nhịp trống
Đêm rực lửa toàn châu Phi chấn động
Giương mắt nhìn Dân Chúa ra đi
Giã biệt cảnh đời nô lệ.
Với chiếc gậy chăn chiên
Người xẻ đôi lòng biển
Kiến tạo trong phút chốc một xa lộ mười mấy làn đường
Cho Đại Hội Dân Chúa băng qua như vũ bão
Dẫn dụ Pharaô và quan quân
Đuổi theo sát nút.
Chỉ cần chiếc gậy người đưa lên một chút
Biển đang dựng như tường tả hữu hai bên
Ập xuống chôn vùi ngựa xe Ai Cập
Mấy tuần sau cả ngựa lẫn người còn nổi lềnh bềnh mặt biển.
Với chiếc gậy chăn chiên
Người chạm vào tảng đá
Sông nước tràn lan trên sa mạc khô cằn
Ta uống no, ta rửa ta tắm ta giặt giũ sạch trơn
Rồi ta quảy đá đi lên
Ta quảy nguồn bước tới
Sau lưng suối chảy trào tươi roi rói
Dưới bóng mây
Có gậy người là thần trượng
Có gậy người vẽ đường định hướng
Ta xăm xăm tiến về Đất Hứa, xăm xăm.

Cali 01-10-2008