Có thấy vừa xảy ra thêm chuyện các Lm Nguyễn Văn Khải, Lê Quang Uy DCCT bị các bồi bút của tờ hai Hà Nội Mới và An Ninh Thủ Đô vu khống, bị bên công an hăm he đòi tra khảo chúng ta mới càng thấy rõ đúng như sự nhận định của nhiều người am hiểu tình hình trong nước khi họ cho rằng, sau hàng loạt các cụ bắt bớ giam cầm các nhà báo chống tiêu cực và những người đấu tranh đòi hỏi dân chủ hóa đất nước và sự “lộng hành” ngày một gia tăng của các thế lực dựa vào đảng Csvn, những người đang ngày đêm mong mỏi đất nước sớm thoát khỏi sự cai trị của đảng độc tài Csvn đang dung túng bao che cho những bất công, quốc nạn tham nhũng ngày một bất trị… họ chỉ còn biết trông cậy vào tiếng nói của các vị lãnh đạo các tôn giáo, nhất là người công giáo chúng ta, một giáo hội được tổ chức chặt chẽ và có số tín đồ tới trên 6 triệu người. Chính vì lý do này mà mọi việc làm của các linh mục, tu sĩ thậm chí giáo dân mang tầm vóc xã hội đều bị kiểm soát rất chặt chẽ.
Bằng chứng rõ ràng nhất của nhận định này chính là những gì chúng ta chứng kiến chung quanh vấn nạn khai thác “bất hợp pháp” quặng nhôm ở Tây Nguyên và Lâm Đồng hiện nay.
Cùng là việc vận động nhiều người tham gia phản đối “chủ trương lớn” của đảng và nhà nước về khai thác Bô-xít vì sự bất cập ‘lợi ít hại nhiều của nó, nhưng trong khi các vị đại diện cho 135 nhân sĩ trí thức cả nước là các GS Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, GS TS Nguyễn Thế Hùng đến văn phòng chủ tịch nước và thủ tướng chính phủ để gởi kiến nghị, thì họ bị những nơi này tỏ thái độ khinh khỉnh, bị từ chối thẳng thừng “không có tiền lệ nhận đơn kiến nghị đưa tay như vậy” và yêu cầu họ ra gởi bằng bưu điện (việc làm mà không có bất kỳ bảo vệ nào dám tự ý làm khi không có ý kiến của chủ nhà), thì các cha DCCT vừa mới chỉ mở cuộc vận động “HÃY CỨU LẤY TÂY NGUYÊN KHỎI THẢM HOẠ BAUXITE ĐỎ” trong phạm vi giáo hội, lập tức hai Lm Nguyễn Văn Khải và Lê Quang Uy của DCCT liền bị tờ Hà Nội Mới đưa lên mặt báo, rồi bị công an Tp.Hà Nội mời lên chất vấn v.v…
Cùng một nội dung kiến nghị vì sao ý kiến của những 135 nhân sĩ trí thức không được nhà cầm quyền VN trọng thị nhưng họ lại hết sức quan tâm tới hai linh mục?
Chúng tôi thấy không còn lời giải nào hợp lý hơn là do mọi giá trị luân thường đạo lý trật tự xã hội ngày nay bị băng hoại và đảo lộn, đến mức ngay như các nhân sĩ trí thức trên họ cũng đành bất lực trước mấy anh gác cổng phủ chủ tịch, văn phòng thủ tướng chẳng hạn là hình ảnh minh họa rõ nét nhất. Trước tình cảnh ấy, những con người tử tế phải tự điều chỉnh lấy cái bản năng hướng thiện của mình về phía các tôn giáo. Nhà cầm quyền VN cũng nhận ra rất rõ sự trỗi dậy về tâm linh trong dân chúng đang mạnh mẽ ra sao, cũng như việc họ đang cố lái nó đi theo “định hướng XHCN” gặp phải khó khăn như thế nào qua vô số lễ hội tốn kèm gần như quanh năm.
Vì sợ mất uy tín và sợ các tôn giáo sẽ giành giật mất ảnh hưởng sau vụ ‘lỡ làng’ Bauxite này mà nhà cầm quyền Hà Nội đã phải phát hoảng lên khi thấy chỉ trong 2 ngày đã có cả ngàn người ký tên vào bản kiến nghị do các cha DCCT khởi xướng. Mặc dù các Ngài chẳng hề nắm giữ bất kỳ một địa vị nào ngoài xã hội dù là nhỏ nhoi, nhưng vẫn được nhà cầm quyền ‘trân trọng’ hơn những 135 trí thức hàng đầu của đất nước. Động thái này chúng tôi cho rằng căn cứ đáng tin cậy để 135 trí thức đã ký tên vào bản kiến nghị có quyền hoài nghi về kết quả mà họ đang mong đợi. Bởi cái mà nhà nước quan tâm đâu phải là chuyện về Bauxite đỏ mà lại là ai đứng ra tổ chức vận động cùng với những lo lắng kèm theo liên quan đến quyền lợi của họ.
Có hai điều chúng ta cần nhớ:
1. Họ, tức đảng Csvn rất sợ hình thành nên những sự liên kết nhiều người, nhiều thành phần xã hội lại với nhau mà họ không kiểm soát được, kể cả khi đó là với những ý định tốt đẹp như phản đối khai thác Bauxite hiện nay.
2. Họ chỉ sợ số đông có tổ chức chứ không hề sợ tên tuổi sáng giá của bất kỳ ai nhưng chỉ là một nhóm nhỏ.
Một sự phản đối có tổ chức như vụ Bauxite hiện nay đang đảng csvn sợ hãi hơn bao giờ hết, vì việc này họ đã âm thầm ký kết với TQ mà không hề thông qua quốc hội. Bởi vậy chẳng phải ngẫu nhiên mà nhà văn Nguyên Ngọc đã dám gọi việc khai thác Bauxite ở Tây Nguyên là “bất hợp pháp”. Xưa nay bất cứ ai làm điều gì bất hợp pháp ở mọi quốc gia, mọi thời đại, họ đều phải trả lời trước pháp luật về hành vi phạm pháp của mình. Nếu nhà văn Nguyên Ngọc nói sai, cớ sao nhà cầm quyền im lặng mà chẳng dám hạch sách ông như đã và đang các với các cha Nguyễn Văn Khải, Lê Quang Uy? Ngược lại nếu phát biểu của nhà văn là chính xác thì ai sẽ phải ra tòa trong vụ khai thác Bauxite hiện nay? Hơn sáu triệu Người công giáo chúng tôi cũng là công dân của nước CH-XHCN-VN, chúng tôi có bổn phận với đất nước nên cũng có quyền được biết về việc này.
Gần đây, Bộ Chính Trị đảng Csvn tỏ ra xuống nước bảo sẽ “xem xét lại việc khai thác Bauxite” nhưng mục đích chỉ để xoa dịu dư luận là chính. Vì lo sợ rằng nếu cứ tiếp tục, sẽ còn nhiều người tham gia ký kiến nghị và như vậy sẽ hình thành nên thói quen chống đối lại họ “một cách có tổ chức” trong dân chúng. “Một cách có tổ chức” là nhóm từ mà chúng ta vẫn thường thấy nhà cầm quyền dùng trên các bản án bị qui kết tội ai đó chống lại họ, vì “một cách có tổ chức” luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất với họ.
Trở lại chuyện vu khống xách nhiễu Cha Khải, nếu việc này chỉ dừng ở mức hăm dọa thôi thì xin miễn bàn, vì đó là chuyện thường ngày ở VN với những tờ báo chuyên đi hại người công chính bởi những bồi bút như “Trọng Nhân”. Nhưng nếu nó vượt quá giới hạn này, như một vụ bắt giam để truy tố chẳng hạn, giáo dân chúng tôi đang tự hỏi không biết họ sẽ dựa vào luật nào để kết tội người đứng ra kêu gọi bảo vệ môi trường? Liệu những kẻ ra lệnh làm việc này có lại bị lâm vào cái tình thế tiến thoái lưỡng nan như lần ‘hung hăng’ truy tố tám giáo dân cuối năm ngoái? Đến nỗi sau đó phải cử cả một vị tướng vào DCCT Sàigòn để xuống nước điều đình xin thôi với các cha bề trên nhà dòng đừng làm “rùm beng” chuyện này nữa!
Mới có mấy ‘con kiến’ giáo dân phải ra tòa mà cả một hệ thống công quyền phải vất vả chạy theo chống đỡ với hàng ngàn giáo dân, thì tôi thật sự không hình dung nổi nếu cha Uy cha Khải phải ra tòa vì những lời kêu gọi rất đúng đắn “HÃY CỨU LẤY TÂY NGUYÊN KHỎI THẢM HOẠ BAUXITE ĐỎ” thì chuyện sẽ còn lớn đến đâu?
Những giáo dân công giáo chúng tôi cũng rất thiết tha mong mỏi các nhân sĩ trí thức cả nước, nhất là những vị đã ký tên vào bản kiến nghị của các GS Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, GS TS Nguyễn Thế Hùng xin lưu ý giúp rằng hai Lm Lê Quang Uy và Nguyễn Văn Khải của DCCT vì kêu gọi giáo dân ký tên kiến nghị tẩy chay khai thác Bauxite trong phạm vi giáo hội, cũng như việc quí vị làm ngoài xã hội, nhưng các cha đang bị nhà cầm quyền mượn tay các bồi bút đe dọa bằng những giọng điệu lăng mạ và lập luận hết sức vô lý “vượt quá giới hạn của người tu hành” !!!
Bấy nhiêu cho thấy phản ứng của nhà cầm quyền trước những kiến nghị của nhiều người nhiều giới hiện nay, chẳng phải vì họ quan tâm đến những điều mọi người nêu lên trong kiến nghị về thảm họa Bauxite, mà họ chỉ lo lắng cho quyền lực và lợi ích cục bộ của họ bị giới hạn lại mà thôi.
Sàigòn, 29/4/2009
Bằng chứng rõ ràng nhất của nhận định này chính là những gì chúng ta chứng kiến chung quanh vấn nạn khai thác “bất hợp pháp” quặng nhôm ở Tây Nguyên và Lâm Đồng hiện nay.
Cùng là việc vận động nhiều người tham gia phản đối “chủ trương lớn” của đảng và nhà nước về khai thác Bô-xít vì sự bất cập ‘lợi ít hại nhiều của nó, nhưng trong khi các vị đại diện cho 135 nhân sĩ trí thức cả nước là các GS Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, GS TS Nguyễn Thế Hùng đến văn phòng chủ tịch nước và thủ tướng chính phủ để gởi kiến nghị, thì họ bị những nơi này tỏ thái độ khinh khỉnh, bị từ chối thẳng thừng “không có tiền lệ nhận đơn kiến nghị đưa tay như vậy” và yêu cầu họ ra gởi bằng bưu điện (việc làm mà không có bất kỳ bảo vệ nào dám tự ý làm khi không có ý kiến của chủ nhà), thì các cha DCCT vừa mới chỉ mở cuộc vận động “HÃY CỨU LẤY TÂY NGUYÊN KHỎI THẢM HOẠ BAUXITE ĐỎ” trong phạm vi giáo hội, lập tức hai Lm Nguyễn Văn Khải và Lê Quang Uy của DCCT liền bị tờ Hà Nội Mới đưa lên mặt báo, rồi bị công an Tp.Hà Nội mời lên chất vấn v.v…
Cùng một nội dung kiến nghị vì sao ý kiến của những 135 nhân sĩ trí thức không được nhà cầm quyền VN trọng thị nhưng họ lại hết sức quan tâm tới hai linh mục?
Chúng tôi thấy không còn lời giải nào hợp lý hơn là do mọi giá trị luân thường đạo lý trật tự xã hội ngày nay bị băng hoại và đảo lộn, đến mức ngay như các nhân sĩ trí thức trên họ cũng đành bất lực trước mấy anh gác cổng phủ chủ tịch, văn phòng thủ tướng chẳng hạn là hình ảnh minh họa rõ nét nhất. Trước tình cảnh ấy, những con người tử tế phải tự điều chỉnh lấy cái bản năng hướng thiện của mình về phía các tôn giáo. Nhà cầm quyền VN cũng nhận ra rất rõ sự trỗi dậy về tâm linh trong dân chúng đang mạnh mẽ ra sao, cũng như việc họ đang cố lái nó đi theo “định hướng XHCN” gặp phải khó khăn như thế nào qua vô số lễ hội tốn kèm gần như quanh năm.
Vì sợ mất uy tín và sợ các tôn giáo sẽ giành giật mất ảnh hưởng sau vụ ‘lỡ làng’ Bauxite này mà nhà cầm quyền Hà Nội đã phải phát hoảng lên khi thấy chỉ trong 2 ngày đã có cả ngàn người ký tên vào bản kiến nghị do các cha DCCT khởi xướng. Mặc dù các Ngài chẳng hề nắm giữ bất kỳ một địa vị nào ngoài xã hội dù là nhỏ nhoi, nhưng vẫn được nhà cầm quyền ‘trân trọng’ hơn những 135 trí thức hàng đầu của đất nước. Động thái này chúng tôi cho rằng căn cứ đáng tin cậy để 135 trí thức đã ký tên vào bản kiến nghị có quyền hoài nghi về kết quả mà họ đang mong đợi. Bởi cái mà nhà nước quan tâm đâu phải là chuyện về Bauxite đỏ mà lại là ai đứng ra tổ chức vận động cùng với những lo lắng kèm theo liên quan đến quyền lợi của họ.
Có hai điều chúng ta cần nhớ:
1. Họ, tức đảng Csvn rất sợ hình thành nên những sự liên kết nhiều người, nhiều thành phần xã hội lại với nhau mà họ không kiểm soát được, kể cả khi đó là với những ý định tốt đẹp như phản đối khai thác Bauxite hiện nay.
2. Họ chỉ sợ số đông có tổ chức chứ không hề sợ tên tuổi sáng giá của bất kỳ ai nhưng chỉ là một nhóm nhỏ.
Một sự phản đối có tổ chức như vụ Bauxite hiện nay đang đảng csvn sợ hãi hơn bao giờ hết, vì việc này họ đã âm thầm ký kết với TQ mà không hề thông qua quốc hội. Bởi vậy chẳng phải ngẫu nhiên mà nhà văn Nguyên Ngọc đã dám gọi việc khai thác Bauxite ở Tây Nguyên là “bất hợp pháp”. Xưa nay bất cứ ai làm điều gì bất hợp pháp ở mọi quốc gia, mọi thời đại, họ đều phải trả lời trước pháp luật về hành vi phạm pháp của mình. Nếu nhà văn Nguyên Ngọc nói sai, cớ sao nhà cầm quyền im lặng mà chẳng dám hạch sách ông như đã và đang các với các cha Nguyễn Văn Khải, Lê Quang Uy? Ngược lại nếu phát biểu của nhà văn là chính xác thì ai sẽ phải ra tòa trong vụ khai thác Bauxite hiện nay? Hơn sáu triệu Người công giáo chúng tôi cũng là công dân của nước CH-XHCN-VN, chúng tôi có bổn phận với đất nước nên cũng có quyền được biết về việc này.
Gần đây, Bộ Chính Trị đảng Csvn tỏ ra xuống nước bảo sẽ “xem xét lại việc khai thác Bauxite” nhưng mục đích chỉ để xoa dịu dư luận là chính. Vì lo sợ rằng nếu cứ tiếp tục, sẽ còn nhiều người tham gia ký kiến nghị và như vậy sẽ hình thành nên thói quen chống đối lại họ “một cách có tổ chức” trong dân chúng. “Một cách có tổ chức” là nhóm từ mà chúng ta vẫn thường thấy nhà cầm quyền dùng trên các bản án bị qui kết tội ai đó chống lại họ, vì “một cách có tổ chức” luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất với họ.
Trở lại chuyện vu khống xách nhiễu Cha Khải, nếu việc này chỉ dừng ở mức hăm dọa thôi thì xin miễn bàn, vì đó là chuyện thường ngày ở VN với những tờ báo chuyên đi hại người công chính bởi những bồi bút như “Trọng Nhân”. Nhưng nếu nó vượt quá giới hạn này, như một vụ bắt giam để truy tố chẳng hạn, giáo dân chúng tôi đang tự hỏi không biết họ sẽ dựa vào luật nào để kết tội người đứng ra kêu gọi bảo vệ môi trường? Liệu những kẻ ra lệnh làm việc này có lại bị lâm vào cái tình thế tiến thoái lưỡng nan như lần ‘hung hăng’ truy tố tám giáo dân cuối năm ngoái? Đến nỗi sau đó phải cử cả một vị tướng vào DCCT Sàigòn để xuống nước điều đình xin thôi với các cha bề trên nhà dòng đừng làm “rùm beng” chuyện này nữa!
Mới có mấy ‘con kiến’ giáo dân phải ra tòa mà cả một hệ thống công quyền phải vất vả chạy theo chống đỡ với hàng ngàn giáo dân, thì tôi thật sự không hình dung nổi nếu cha Uy cha Khải phải ra tòa vì những lời kêu gọi rất đúng đắn “HÃY CỨU LẤY TÂY NGUYÊN KHỎI THẢM HOẠ BAUXITE ĐỎ” thì chuyện sẽ còn lớn đến đâu?
Những giáo dân công giáo chúng tôi cũng rất thiết tha mong mỏi các nhân sĩ trí thức cả nước, nhất là những vị đã ký tên vào bản kiến nghị của các GS Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, GS TS Nguyễn Thế Hùng xin lưu ý giúp rằng hai Lm Lê Quang Uy và Nguyễn Văn Khải của DCCT vì kêu gọi giáo dân ký tên kiến nghị tẩy chay khai thác Bauxite trong phạm vi giáo hội, cũng như việc quí vị làm ngoài xã hội, nhưng các cha đang bị nhà cầm quyền mượn tay các bồi bút đe dọa bằng những giọng điệu lăng mạ và lập luận hết sức vô lý “vượt quá giới hạn của người tu hành” !!!
Bấy nhiêu cho thấy phản ứng của nhà cầm quyền trước những kiến nghị của nhiều người nhiều giới hiện nay, chẳng phải vì họ quan tâm đến những điều mọi người nêu lên trong kiến nghị về thảm họa Bauxite, mà họ chỉ lo lắng cho quyền lực và lợi ích cục bộ của họ bị giới hạn lại mà thôi.
Sàigòn, 29/4/2009