THÔNG BÁO VỀ KẾT QUẢ CUỘC XƯỚNG HOẠ
SEN GIỮA LẦY
Cuộc xướng hoạ Sen Giữa Lầy từ đầu đã được gọi là “trò chơi trời cho”, không phải là một cuộc đọ sức so tài nhưng là nơi để nhiều người cùng góp tiếng hỗ trợ cho việc Đoan Hứa Khiết Tịnh của các bạn trẻ trên trang mạng Hướng Về Đại Hội Dân Chúa. Nhờ Chúa chúc lành, đã có đông đảo người tham gia sinh hoạt, từ sáng tác đến thưởng thức những bộ môn khác nhau: thơ, văn, nhạc và hoạ. Qua đó độc giả thấy nhiều tài năng xuất hiện, bất ngờ nhất là về thơ đường luật. Nhà thơ Lê Đình Bảng qua phân tích lượng giá tất cả các bài hoạ dự thi, ghi nhận “có những bài đáng đưa vào sách giáo khoa”.
Chúng tôi đã cố gắng tối đa để thực hiện việc bình chọn cách khách quan và khoa học, vừa dựa trên vẻ đẹp văn chương vừa dựa trên mục đích cuộc xướng hoạ là tôn vinh Mẹ Maria và cổ võ đoan hứa khiết tịnh. Một số vị được mời giúp bình chọn sơ tuyển, cho điểm mỗi bài từ 01 đến 10. Tiếp đó, chúng tôi gởi những bài được số điểm cao nhất đến những vị giúp chung khảo để chọn bài hay nhất.
Tham gia sơ tuyển về thơ là các nhà thơ Lê Đình Bảng, Đoàn Xuân Dũng, Martinô Nguyễn Văn Tường, Lê Quý Long, PM Cao Huy Hoàng và linh mục nhà thơ Mai Văn Khôi. Bảng tổng kết số điểm của sáu vị là cơ sở để chọn các bài thơ vào tuyển tập Sen Giữa Lầy. Tiếp đó 11 bài điểm cao nhất được chuyển đến các vị tham gia chung khảo, gồm có: Đức Giám mục nhà thơ Bạch Lạp, tức Đức Cha FX Nguyễn Văn Sang, nguyên Giám mục giáo phận Thái Bình, Đức Giám mục nhạc sĩ Giuse Nguyễn Năng, Giám mục giáo phận Phát Diệm, Đức Ông nhà thơ Xuân Ly Băng, nguyên Tổng đại diện giáo phận Phan Thiết và Linh mục nhà thơ Võ Thành Tâm, Tổng đại diện giáo phận Vinh. Theo ý các vị chung khảo, thay vì chỉ nêu một giải nhất, Ban Tổ Chức quyết định nêu thêm giải nhì.
Tham gia sơ tuyển các bài văn là nhà báo Nguyễn Thanh Xuân, thuộc Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Bình Định, nhà văn Nguyên Đạt, hiện sống tại San Jose, California, Hoa Kỳ, và nhà văn Lê Hồng Bảo, chủ biên chuyên san Vườn Ôliu. 05 bài có điểm cao nhất được chuyển đến các vị giúp chung khảo, gồm Lm nhà văn Anrê Trần Cao Tường, chủ nhiệm Mạng Lưới Dũng Lạc, Lm nhà văn Nguyễn Thiên Cung, giám đốc Chủng viện Thánh Nicôla Phan Thiết và nhà thơ Trần Vạn Giã thuộc Hội Nhà Văn Việt Nam. Trong thể lệ ban đầu, chỉ có một giải nhất, nay theo ý các vị chung khảo, bộ môn văn có hai giải nhất, một về nội dung tôn vinh Mẹ Maria và một về cổ võ đoan hứa khiết tịnh.
Xin đặc biệt cám ơn những vị đã tham gia bình chọn. Giữa một cuộc sống hiếm hoi thời giờ như hiện nay, làm sao có thể ngồi đọc, nghiền ngẫm và đánh giá một lượng bài rất lớn, nếu không có tấm lòng thiết tha với Đức Kitô và với lớp trẻ mà Ngài và Hội Thánh Ngài yêu thương và quý trọng?
Sau đây là kết quả bình chọn:
VỀ THƠ
GIẢI NHẤT: CHÚC KHEN MẸ - Giuse Nguyễn Văn Sướng
GIẢI NHÌ: LINH MỤC GIỮA ĐỜI – Đình Chẩn
9 BÀI TIẾP THEO:
* MẸ KHIẾT TRINH. – Bùi Nghiệp
* BẠCH LIÊN HOA – Lý Việt Thắng
* GỞI NGƯỜI THIẾU NỮ - Bùi Nghiệp
* MỘT THỦA Êđen – Tuyết Mai Texas
* DÂNG HIẾN – Hữu Tâm
* GƯƠNG SEN – Thiên Tâm
* NÊN THÁNH GIỮA ĐỜI – Đình Chẩn
* ĐOAN HỨA KHẾT TỊNH – Cao Danh Viện
* ÁI NỮ TINH TUYỀN – Tuyết Mai Texas
VỀ VĂN
HAI GIẢI NHẤT:
SEN GIỮA LẦY - Cécilia Nguyễn Cát Thu (Tôn vinh Mẹ Maria)
GIỮA MÙA SEN - Lưu Minh Gian (Đoan hứa khiết tịnh)
CÁC BÀI TIẾP THEO:
* Chùm thư của An Thiện Minh
- HOA LÒNG GỞI ANH 1
- HƯƠNG KINH CHO EM 2
- HOA LÒNG GỞI ANH 2
- HƯƠNG KINH CHO EM 2
- HOA LÒNG GỞI ANH 3
- HƯƠNG KINH CHO EM 3
* CẢM NHẬN SEN GIỮA LẦY - A.P Mặc Trầm Cung
* VÀI CẢM NHẬN VÀ CHIA SẺ KHI ĐỌC BÀI THƠ “SEN GIỮA LẦY” CỦA Lm TRĂNG THẬP TỰ - Lý Tân
* ĐOÁ SEN ÂN SỦNG – Anne Marie THUỶ TUYẾT
CÁC BỘ MÔN KHÁC:
NHẠC, HOẠ VÀ HÌNH CHIẾU
Do số lượng các bài văn xuôi khá ít, chỉ có 19 bài, Ban Tổ Chức quyết định chuyển một phần quà tặng dã dự kiến cho văn xuôi đến quý hoạ sĩ, nhạc sĩ và nhà thiết kế hình chiếu, đã góp phần giúp cuộc chơi thêm sinh động. Đó là các vị:
1. HOẠ SĨ TRẦM HƯƠNG
2. NHẠC SĨ LÊ ĐĂNG NGÔN
3. NHẠC SĨ KHÔI NGUYÊN
4. NHÀ THIẾT KẾ SƯƠNG MAI
Lễ trao quà kỷ niệm sẽ được tổ chức trong buổi sinh hoạt ĐIỂM HẸN GIÊSU tại Trung Tâm Mục Vụ Dòng Chúa Cứu Thế, 38 Kỳ Đồng, Quận 3, TPHCM, vào lúc 18g30 ngày Thứ Năm 29-7-2010.
Trân trọng kính mời các anh chị em đã góp phần vào cuộc xướng hoạ, cách riêng là các tác giả đạt giải, tham gia buổi sinh hoạt giao lưu vào lúc 14g30 và sau đó dự buổi trao giải vào lúc 18g30 tại địa điểm nêu trên.
Những tác giả không có điều kiện tham dự buổi sinh hoạt sẽ nhận được quà kỷ niệm qua Câu Lạc Bộ Đồng Xanh Thơ gần nhất, thời giờ và địa điểm sẽ được thông báo đến quý vị qua điện thư email.
Qui Nhơn, 26-06-2010
TM BAN TỔ CHỨC
LM TRĂNG THẬP TỰ
Những bài đạt giải
Thơ – giải nhất
CHÚC KHEN MẸ
Mẹ như trăng giãi khắp đêm đen
Bát ngát hương lừng triệu đoá sen
Thiên Sứ cúi mình Thiên Sứ chúc
Thế Nhân quỳ gối Thế Nhân khen
Chúc Bà vô nhiễm đầy ơn phúc
Khen Mẹ chẳng vương chút tội hèn
Hướng mắt trời cao nhìn Mẹ Thánh
Học đòi con cái quyết đua chen.
Giu-se Nguyễn văn Sướng
Giuse Nguyễn Văn Sướng
Thơ – giải nhì
LINH MỤC GIỮA ĐỜI
Kìa ai thanh thoát áo chùng đen
Thầm lặng dâng đời tựa đóa sen
Sóng đẩy ba chìm không ngại bước
Thuyền xô bảy nổi vẫn ca khen
Đèn chầu soi tỏ đời thanh tịnh
Muối đất ướp tan kiếp mọn hèn
Theo Mẹ từng ngày trên nẻo thánh
Đường đời thơm ngát hương hoa chen.
Đình Chẩn
Văn – giải nhất Tôn vinh Mẹ Maria
SEN GIỮA LẦY
Cécilia Nguyễn Cát Thu
Về thăm vườn cũ thuở Êđen
Thanh thoát ô kìa một đóa sen.
Trong trắng giữa lầy trong trắng gọi
Lặng thầm trên sóng lặng thầm khen.
Gọi mời ai giữ gìn cao quý
Khen ngợi Ai thương đoái mọn hèn.
Hướng tạ ơn Trời chưa nháy mắt
Ngoảnh nhìn sen đã nở đua chen.
Vào một buổi chiều, rất lâu sau cái ngày bị trục xuất khỏi chốn địa đàng, tôi, E-và, lại được Đức Chúa mời về thăm vườn xưa.
Êđen, ôi cái tên gợi nhớ bao ngày tháng rất xưa, xưa nhưng chưa bao giờ cũ! Nơi bắt đầu. Nơi kết thúc. Để lại bắt đầu… “A-đam, anh ở đâu?” Trên đường về, tôi đã đưa mắt quanh quất, thầm mong gặp lại chàng, gặp lại chính chàng, thuở ban đầu. “Dù chính em là người đã đưa tay hái và trao cho anh trái cây giữa vườn, anh vẫn không hiểu là em đã dành tất cả cho anh sao, và chỉ riêng anh thôi? Với em, anh quan trọng biết bao! Em đã phản bội Đức Chúa chứ nào đã phản bội anh? A-đam! A-đam! Anh của em! Anh ở đâu?”
Đang miên man với những khắc khoải hàng ngàn năm, cửa vườn đã ngay trước. “Lạy Đức Chúa, hành trình về lại chốn xưa dài như đêm trắng, lúc tưởng chừng quỵ ngã trong đơn côi lại kết thúc chẳng ngờ. Chẳng ngờ như ngày xưa con đã phải xa lìa chốn thiên thai, xa lìa Ngài và cũng xa lìa tình yêu chàng”…
Tôi vẫn còn nhớ rõ những lưỡi gươm sáng lóe trong vườn của các thần hộ giá ngày xưa đó. Làm sao có thể quên được thứ ánh sáng sắc lạnh như ánh chớp nhạt nhòa dấu chân sót lại, xóa vết đường đi lối bước về địa đàng. Tất cả ở phía sau. Qua mất rồi khi mặt đất dưới chân tôi đen ngòm gai góc, còn không gian là màu xám tang thương.
Bất giác tôi lo sợ. Có lưỡi gươm nào sẽ cản lối, có lưỡi gươm nào phải đâm thâu khi tôi tiến vào?
Thật ngạc nhiên! Lối về không… như ngày ra đi. Đón tôi là các thiên thần - bé thơ tung tăng đùa chơi bên những cành hồng rực rỡ rung rinh trong gió. Quá nhiều bé thơ! Nhiều không kể xiết! Ngào ngạt hương! Nồng nàn quá hương… Tình Yêu! Trái tim tôi bỗng đập mạnh. Hơi thở tôi bỗng dồn dập. Tay chân tôi bỗng run rẩy. Chính là chàng và tôi đã nhìn thấy nhau lần đầu tiên trong vườn Tình này. Tóc tôi thơm. Và bàn tay chàng ấm nóng. Tôi lại thấy chúng tôi trong trò chơi trốn tìm, trong cái nhìn trong veo và tiếng cười rổn rảng thơ ngây.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Có ai đang gọi mẹ. Không phải một tiếng gọi, mà rất nhiều tiếng gọi. Đưa mắt nhìn tôi thấy các thiên thần - bé thơ đang nhoẻn cười. Từ ngày Aben mất và Cain ngược xuôi trên mặt đất, tôi chẳng còn nghe tiếng gọi “Mẹ ơi”. Bà mẹ của chúng sinh mãi không được ai gọi là mẹ nữa. Có phải vì thế mà các con trai, con gái, con của tôi, những đứa con tôi có được nhờ Đức Chúa, đã dần từ chối quyền làm mẹ, làm cha?
Nỗi khát khao nghe được tiếng “Mẹ ơi” tưởng chừng đã chết lịm phút chốc trỗi dậy. Tôi là ai? E-và. E-và nghĩa là gì nếu không phải là mẹ? Sự cách chia với chàng, A-đam, đã che lấp cái tên E-và do chính chàng trao tặng. Quá lâu rồi! Tôi đánh mất giữa cơn quay quắt thương nhớ chàng và sự vắng bóng tiếng con trẻ bi bô.
Đôi chân thôi thúc tôi tiến đến gần thiên thần - bé thơ. Tôi đưa tay. Có khoảng cách giữa bàn tay tôi và bé thơ. Không chạm đến được. Tôi khom mình. Vẫn không chạm vào được. Tôi quỳ xuống. Vẫn không thể chạm được. Trước bà mẹ già nua với bàn tay nhăn nheo và lớp áo sống nhàu nát bụi bặm ngàn năm tuổi, các thiên thần - bé thơ không bỏ chạy mà vẫn bi bô “Mẹ ơi” và đưa tay vẫy gọi. Tôi rướn người gắng thêm chút nữa nhưng…Tôi cảm thấy bất lực và đổ sụp. Khi hàng mi khép lại, hình ảnh A-đam xuất hiện trong đầu tôi. Vẫn luôn là chàng. “Giá mà có anh ở đây. Một người mẹ dường như không đủ. Con chúng ta cần có một người cha nữa. Một mình em, em không thể, em không thể…”
Bỗng nhiên tôi thấy mình được nâng lên, càng lúc càng được nâng cao hơn. Tôi cảm thấy một làn gió mơn trớn khắp người. Mở mắt, tôi thấy mình đang lướt đi trong không trung giữa muôn vàn thiên thần – bé thơ. Những đôi cánh trắng muốt vẫy đập. Những bàn tay mũm mĩm ôm chặt lấy cổ, tay, chân, eo, trước ngực cũng như sau lưng tôi. Trái tim buốt giá dần ấm áp nhờ cặp má bầu bĩnh của con trẻ áp sát đòi sữa. Đôi tay mỏi mệt rã rời được cất cánh bay cao, đôi chân nặng nề lấm lem được nhấc bổng lướt nhanh bởi hàng trăm bé thơ quấn quýt ấp ôm.
Chớp mắt tôi đã về giữa vườn. Tiếng cười trong veo và những đôi cánh trắng xa dần. Giữa vườn còn mình tôi.
Con rắn. Trái cấm. Trần truồng. Đức Chúa. Cây trường sinh… Hình ảnh và âm thanh của buổi chiều hôm đó dồn dập ập về. Nỗi sợ hãi ngày xưa bỗng dâng tràn. Tôi nghe rõ tiếng Đức Chúa từ ngàn năm vọng về bên tai: “Ngươi đã làm gì thế?” Ngày xưa tôi… Quá tủi hổ, tôi lại tìm cách lẩn trốn. Tôi bịt chặt đôi tai, nhắm nghiền đôi mắt. “Lạy Đức Chúa, con không dám nhìn thứ trái cây “ăn thì ngon, trông thì đẹp mắt, và đáng quý”. Con quá sợ những lời đường mật ngày xưa “Chẳng chết chóc gì đâu!”. Con tin chắc rắn vẫn ở trong vườn và cây trường sinh vẫn được canh giữ ngày đêm. Xin Ngài thương xót con! Xin Ngài thương cứu con!”
Trong bóng tối của âm thanh và cảnh sắc, tôi nhận thấy mặt đất dưới chân mình ẩm ướt và mềm hơn lạ thường. Một cơn gió lạnh buốt ập vào để lại trên môi vị chua đắng ẩm ướt. Tôi rùng mình.
Có điều gì xa lạ trong vườn. Ngày xưa gió dịu dàng và không gian rất ngọt ngào.
Nhưng cũng có điều gì rất gần gũi như ngàn năm nay. Mồ hôi. Nước mắt. Đắng đót.
Thôi rồi! Chính cái thân rã rời bụi đất với bao đắng cay, bẽ bàng, với bao lao nhọc, vất vả của tôi đã làm ô uế nơi thánh thiêng nhất của vườn địa đàng. “Lạy Đức Chúa! Ngài đã sai lầm khi cho con quay về đây. Ngài được gì khi con làm ố bẩn vườn của Ngài? Con được gì khi phải vừa sống, vừa dằn vặt bản thân suốt hàng ngàn năm giữa cảnh hạnh phúc chưa kịp chín thì nước mắt đã đầm đìa; rồi cuối cùng, con nhận thấy mình chua đắng và giá lạnh giữa vườn xưa?”
“Không, tôi không thể chịu đựng cơn đau đớn này. Tôi không muốn một lần nữa sa ngã giữa vườn. Tôi không đủ can đảm để nhìn cảnh tượng này. Tôi phải ra khỏi vườn trước khi Ngài tìm gặp tôi một lần nữa.”
Toan cất bước…Nhưng kìa! Không phải đây chính là cái đầm lầy sau túp lều tôi vẫn sống sao? Không phải màu đen đặc quánh của màn đêm mà tôi vẫn ngụp lặn ngàn năm này qua ngàn năm kia ư? Ánh trăng chênh chếch kia không phải là người bạn sưởi ấm tôi giữa triệu đêm cô đơn sao? Tôi đã quay về? Hay vẫn ở giữa vườn địa đàng? Sao tôi không thấy cây biết lành biết dữ? Sao tôi không thấy cây trường sinh? Sao giữa vườn lại là đầm hoang vu?
Chợt có tiếng cựa mình khe khẽ. Tôi đưa tay tìm kiếm và khẽ hỏi “Ai đó?”. Đêm trả lời lặng thinh.
Những lại một tiếng lách tách vang lên. Tôi nheo mắt. Nương theo ánh trăng, tôi hướng về phía đầm lầy vẫn đen kịt ngày đêm. Đúng rồi! Có điều gì đó. Có vật gì đó… Ô kìa! Một Búp Sen! Một Búp Sen trắng nõn giữa đầm! Màu trắng ấy! Màu trắng ấy ở ngay giữa đầm lầy trước mắt tôi. Có bao giờ? Bao ngàn năm rồi? Có bao giờ? Với tôi, chỉ có ánh trăng trên kia khi tròn đầy mới mang màu trắng thật. Một đám mây kéo ngang cũng làm vẩn đục trinh khiết. Một đêm khuyết bóng cũng làm mờ tối trắng trong. Trăng tròn ở trên cao. Tôi chẳng thể nào với tới được. Lại còn lần đưa tay với trái cấm ngày xưa trên cây biết lành biết dữ…
Lại một cơn gió lướt qua tôi. Búp Sen ngả theo gió và khẽ khàng hé cánh tỏa hương. Gió thổi vào tôi. Sen nghiêng mình về phía tôi. Hương của Sen theo gió quyến luyến thân xác tôi. Cái búp thanh thoát kia hướng về tôi, nghiêng về tôi! Cái mùi hương thanh tịnh đó tràn vào tôi, quấn lấy tôi! Và những cơn gió thanh tẩy, chiều tối này sao cứ nhằm vào tôi mà thổi suốt!
Từ đâu Sen cao quý giữa đầm lầy cho E-và sống trong một túp lều rách nát? Từ đâu một mùi hương thánh đức dành cho Sen chứ không phải một loài hoa khác? Từ đâu những cơn gió thần linh tỏa lan hương?
Từ đâu? Đã có điều xảy ra từ lâu rồi mà tôi không hề hay biết cho đến khi nó xảy ra. Điều gì đó rất lặng thầm. Đã có điều gì đó dành cho tôi từ lâu rồi mà tôi không hề hay biết cho đến khi nó ập tới. Điều gì đó rất gọi mời.
Điều gì lặng thầm? Điều gì mời gọi? Điều gì dành cho tôi? A-đam? Ca-in? A-ben? Tất cả những điều đó đã xảy ra rồi! Còn điều gì chưa xảy ra? Còn điều gì tôi mong đợi mà chưa xảy ra? Còn điều gì được hứa hẹn cho tôi, cho con cháu tôi?
Tôi phải tìm cho ra điều đó. Lạ lùng. Thôi thúc. Tôi quyết định thức suốt đêm.
Thật lạ là tôi không hề mỏi mệt, khác hẳn những lần trắng đêm thương nhớ A-đam và các con. Những lần ấy càng về sáng tôi càng suy sụp, nhưng đêm nay thì không. Có một niềm tin tưởng dâng tràn trong tôi. Chỉ thêm một chút nữa, một chút nữa thôi.
Tôi không hề rời mắt khỏi Búp Sen chớm nở. Ánh trăng vẫn chiếu sáng mặt đầm.
Trời càng về khuya, tôi càng tỉnh táo. Hơn thế nữa, lòng tôi thật hân hoan. Có một điều lãng quên sắp trở lại. Lần đầu tiên, tôi chờ mong ngày mau sáng. Lần đầu tiên, tôi khao khát được thấy ánh bình mình. Chẳng hiểu vì sao. E-và tôi chỉ biết một điều, khi trời sáng, Sen sẽ nở tung.
Đêm nay quả là một đêm dài. Tôi nghĩ là nó đủ dài để tôi lục bới, tìm kiếm quá khứ. Cuốn phim đời tôi được quay ngược chậm chạp để chắc chắn rằng, tôi không bỏ sót điều mà lúc này tôi đang mong tìm về.
Gió thổi suốt đêm. Hương lan tỏa. Bụi đất trên người tôi bị gió cuốn đi. Ngay cả đầm lầy kia, tôi bắt đầu thấy sóng sánh nước. Và Búp Sen kia đang hết sức cựa mình thành đóa.
Cuốn phim đã được quay ngược về ngày cuối cùng tại vườn địa đàng. Ngày ấy, Đức Chúa đã nói với A-đam “Vì ngươi đã nghe lời vợ và ăn trái cây mà Ta đã truyền cho ngươi rằng: "Ngươi đừng ăn nó", nên đất đai bị nguyền rủa vì ngươi; ngươi sẽ phải cực nhọc mọi ngày trong đời ngươi, mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra. Đất đai sẽ trổ sinh gai góc cho ngươi, ngươi sẽ ăn cỏ ngoài đồng. Ngươi sẽ phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn, cho đến khi trở về với đất, vì từ đất, ngươi đã được lấy ra. Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất.". Lời đã ứng nghiệm từ rất lâu rồi. Bụi đất. Tro tàn. Khắp mặt đất.
Ngài cũng nói với tôi “Ta sẽ làm cho ngươi phải cực nhọc thật nhiều khi thai nghén; ngươi sẽ phải cực nhọc lúc sinh con. Ngươi sẽ thèm muốn chồng ngươi, và nó sẽ thống trị ngươi.” Tôi đã gánh gồng nỗi đau đớn bẽ bàng vì con cái và niềm khao khát không bao giờ được ắp đầy khi chàng không còn gọi tôi là “xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi” hàng ngàn năm qua.
Vậy điều gì chưa xảy ra? Tôi có bỏ sót lời nào không? Suy đi nghĩ lại trong lòng, tôi chắc mình không bỏ quên bất kỳ điều nào. Làm sao tôi có thể quên được những lời đã đeo đẳng tôi, A-đam và con cháu chúng tôi từ đời này sang đời kia!
Phim lại tiếp tục quay…
“Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.”
Ngay lúc đó tia nắng đầu ngày lướt qua Búp Sen trắng và Mặt Trời rực rỡ nhô cao từ từ chiếu sáng cả đầm lầy. Sen vươn cao hứng trọn ánh bình mình bừng nở. Mặt đầm vỗ sóng và lóng lánh ánh vàng. Hương sen tỏa ngào ngạt như Khúc tiến hương Ngợi Khen Ánh Ban Mai.
Đúng rồi! Chính là điều đó! Niềm trông đợi đã bị biết bao đau đớn thể xác lẫn tâm hồn từ án phạt năm xưa che lấp. Thật Ngài đã phán “Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.” Chưa bao giờ, nhưng hôm nay. Hôm nay chính là ngày Lời Ngài được khai mở và Lời đó viên thành.
Tạ ơn Ngài! Tạ ơn Đức Chúa!
Đang khi chắp tay cúi mình, mắt tôi dừng lại trước mặt đầm thì… Ô kìa, biết bao nhiêu sắc sen hồng, đỏ, xanh, tím, vàng… đua chen khắp mặt đầm. Và kìa, Đóa Sen trắng duy nhất giữa đầm đang nghiêng mình về phía tôi thật tha thiết. Cái màu trắng trinh khiết, cái nghiêng mình khiêm nhường mà thân vẫn ngập trong đầm lầy hôi hám sao mà thanh thoát quá! Tôi ngây ngất…
Mặt Trời càng lúc càng lên cao và ánh sáng chan hòa khắp muôn nơi. Các tia nắng óng ánh tràn ngập lấy thân xác héo hắt ngàn năm tuổi bất động của E-và. Nước ở đâu tràn lên mặt đất và mỗi lúc mỗi dâng cao cho đến khi E-và - đang ngoan ngoãn cháy mình dưới sự thiêu đốt của Mặt Trời - tan dần vào làn nước.
Khắp mặt đất ngập nước. Nơi E-và tan biến mọc lên những búp sen trắng nhỏ...
Khi Mặt Trời còn tỏa sáng, sen sẽ còn vươn lên và bừng nở. Giữa đầm lầy, trong đêm đen, Búp Sen trắng duy nhất đã chờ đợi như một lời bảo chứng. Vì nếu có đến ngày mây đen, Mặt Trời mãi rực lửa trên cao sẽ khiến những đám mây tan chảy để tưới thẫm mặt đất. Vì đầm lầy của trần gian đã được đặt vào vị trí trung tâm vườn địa đàng dưới bóng rợp của quyền năng Đức Chúa ngày cũng như đêm.
Từ đâu, các thiên thần - bé thơ như những cánh bướm bay chấp chới trên mặt đầm. Hương sen ngào ngạt. Và bài ca “Manificat” được cất lên dìu dặt với sự lĩnh xướng của Đóa Sen Trắng và tiếng phụ họa của dàn đồng ca đầm lầy cùng với những cử điệu nhịp nhàng của bầy bướm xinh và những cánh sen rực rỡ rung rinh trong gió. Tất cả đều hớn hở và rạng ngời trong ánh sáng chòi lòa của Mặt Trời vĩnh cửu. Trước cảnh tượng trên, Đức Chúa mỉm cười phán “Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con”.
9/12/2009 – 10/12/2009
Dâng Mẹ Hằng Cứu Giúp
Con cháu E-và
Cécilia Nguyễn Cát Thu
,
Văn – giải nhất Đoan hứa khiết tịnh
GIỮA MÙA SEN
Lưu Minh Gian
Viết tặng K.G.
và những bạn trẻ đoan hứa khiết tịnh trước hôn nhân
Nắm chặt trong tay xâu chuỗi Mân Côi, Sen cứ mải miết dõi về hướng sông lớn. Đó là con sông chính nối liền giáo họ của Sen với nhà thờ xứ và với thế giới bên ngoài. Trên dòng sông ấy, một người đã đến và đã đi.
Sen lặng người nhìn chiếc đò dần dần trôi xa. Màn sương chiều mỏng mảnh giăng giăng trên mặt sông. Nước triều đang mùa dâng cao, con nước phủ ngập cả đôi bờ lau trắng. Điều gì đó trong lòng Sen cũng đang dâng ngập như con nước muốn tràn bờ. Chút gì lãng đãng buâng khuâng...
Chiếc đò xa khuất tự bao giờ. Mặt nước xáo động lại trở về với trạng thái bình lặng. Bầu trời chiều ửng đỏ in bóng trên mặt sông. Sen nhìn thấy khuôn mặt mình in lờ mờ trên mặt nước... Đôi khi, để hiểu được con người thật của mình, người ta cần một tấm gương. Gương càng trong càng dễ giúp người ta nhìn thấy mình.
1.
Đi chợ về đến ngõ, Sen thoáng thấy giữa khoảng sân nhà mình có bóng một người đang chờ đợi. Nghĩ là Hưng lại đến tìm mình, Sen đi vòng qua hàng rào để vào nhà theo ngõ sau. Đã mấy tuần nay nàng tránh mặt Hưng.
Sen quen Hưng qua những lần chat trên mạng. Hưng là đứa con trai của thành phố, đẹp trai, lịch lãm, có học thức, lại có duyên ăn nói. Thế nên ngay ở lần đầu tiên về ra mắt, Hưng đã rất được lòng bố mẹ Sen. Ở quê, đâu phải ai cũng có cơ hội tìm được một chàng rể học đại học! Chuyện tình của Sen và Hưng được cả gia đình hết lòng ủng hộ. Mọi chuyện thật êm xuôi dễ dàng, cho đến buổi chiều hôm ấy...
Hôm ấy Hưng đến nhà xin phép để đưa Sen lên phố chơi. Sắp vào mùa Giáng Sinh, đường phố được trang hoàng thật rộn ràng đẹp đẽ. Vai sát vai bên Hưng trên đường phố, Sen cứ như người đang lướt đi trong mơ. Lòng nàng đầy ắp những hình ảnh tốt đẹp về một không gian huy hoàng cho ngày cưới của hai người...
Đi chưa được một vòng thì Hưng muốn đưa nàng về để giới thiệu nơi Hưng đang ở trọ. Căn phòng trọ của Hưng là căn phòng của một công tử nhà giàu. Kế bên giường ngủ là chiếc máy vi tính còn mới tinh. Hưng bảo Sen có thể sử dụng máy trong thời gian chờ đợi Hưng đi ra ngoài có chút việc.
Còn lại một mình, nhìn quanh căn phòng nhỏ, lòng Sen lại dâng đầy ắp những hình ảnh thơ mộng về một mái ấm nhỏ bé của hai người. Nàng mơ về một không gian tràn ngập tiếng cười trẻ thơ, mơ về bữa những cơm gia đình đầm ấm...
Sau một hồi mơ mộng, Sen mới bắt đầu ngó đến chiếc máy vi tính. Chiếc máy đã được mở sẵn từ lúc nào. Chỉ vừa chạm tay vào con chuột, nàng giật mình khi trên màn hình bất ngờ xuất hiện hình ảnh hai người trong trang phục của E-đam E-va đang quằn quại quấn lấy nhau. Tấm hình to đập vào mắt Sen. Bất ngờ thảng thốt, Sen len lén đưa mắt nhìn quanh như sợ bị ai bắt gặp... Rồi theo một thôi thúc kỳ lạ, nàng lại đưa tay vào con chuột. Click. Click. Sau mỗi cú click chuột, một tấm hình khác lại hiện ra. Tất cả trụi trần và nóng bỏng. Sen nghe máu nóng trong người mình như dồn lại. Bàn tay click chuột run run. Không thể cưỡng lại được sự tò mò mãnh liệt trước những điều mới mẻ, Sen lại click, click, click...
Một hơi thở nóng hổi phả vào gáy làm Sen giật mình. Nàng chưa kịp có phản ứng gì thì một đôi bàn tay đã vòng qua siết chặt lấy nàng từ phía sau. Là Hưng. Tai nàng ù lên trước những lời thì thầm. Cả người nàng như thất thần tê dại. Nàng quay mặt lại để tìm khuôn mặt Hưng. Mũi chạm mũi, môi chạm môi...
Rồi bất thần chạm vào đôi mắt Hưng, Sen rùng mình khiếp hãi. Trong đôi mắt lờ đờ là những đường gân máu đỏ ngầu. Đôi mắt ánh lên những tia hoang dại của một con dã thú sắp vồ mồi.
Sen hốt hoảng thét lên, rồi đẩy mạnh Hưng ra. Bị bất ngờ, Hưng ngã nhoài trên nền đất. Sen run rẩy chạy băng ra khỏi phòng. Đường phố đang hồi nhộn nhịp. Vẫn còn đâu đó vài tia nắng chiều sót lại trên nền trời xanh thẳm...
2.
Ngày hôm ấy Sen cho anh chàng chờ hơn một tiếng đồng hồ ở ngoài sân. Tới khi mở cửa, nàng bất ngờ vì gặp phải một khuôn mặt lạ hoắc. Lại là khuôn mặt trắng trẻo của một chàng công tử... nhưng không phải là Hưng. Chàng trai tươi cười:
- Xin lỗi, cho tôi hỏi, đây có phải là nhà của ông Trùm?
- Dạ... phải, anh là ai... muốn tìm bố tôi có chuyện gì?
- Tôi là sinh viên đến đây để thực tập...
- Tôi... xin lỗi... anh đợi có lâu không?
Chàng trai cười thật tươi:
- Không, không lâu... tôi mới xuống xe, rồi lại đi đò đến đây. Nãy giờ có cơ hội thơ thẩn để hít thở không khí trong lành của làng quê, tôi thích lắm...
Bố Sen bảo chàng trai về đây để dạy học cho những đứa trẻ nghèo trong vùng. Sáng sáng, ông lấy xuồng đưa chàng trai đi vào tận những kinh vùng sâu, đến chiều tối mới lại đưa chàng về nhà. Sen ngạc nhiên vì thái độ tôn trọng khác thường mà bố dành cho chàng sinh viên thực tập. Sen cũng thấy lạ vì cung cách đạo mạo trầm lặng của chàng sinh viên. Trông người thì rõ là dân phố, nhưng lại rất háo hức nghe về chuyện của những người nghèo ở thôn quê, chuyện của những trẻ em bị bỏ rơi, chuyện của những con người không được học hành...
Dù sao đi nữa, Sen không có nhiều cơ hội để gặp gỡ chàng trai. Đúng ra, nàng hay tìm cách lánh mặt chàng. Có vẻ lạ lùng, nhưng từ khi lờ mờ hiểu ra điều mà Hưng đã dàn xếp để chào đón mình trong căn phòng trọ buổi chiều hôm ấy, Sen đâm ra giận dỗi và nghi ngờ những người đàn ông mặt mũi trắng trẻo và miệng lưỡi ngon ngọt. Nàng nghi ngờ cả những khi chàng trai chỉ lịch sự mỉm cười thân thiện với mình. Sự có mặt của chàng trai trong nhà khiến nàng nghĩ đến Hưng...
3.
Sáng hôm ấy, bố Sen có việc đột xuất phải đi lên huyện. Trước khi đi, ông bảo Sen giúp ông đưa chàng trai vào vùng sâu. Sáng hôm ấy... mọi thứ cứ như một cuốn phim trôi qua trước mắt Sen. Sen được chứng kiến bao điều mới mẻ và lạ lẫm.
Nơi xuồng họ cập bến là một khoảng đất trống nằm trên bờ kinh. Lớp học là một căn chòi trống được dựng lên bởi những cây cột tràm, được che chắn bởi những tán lá dừa nước. Căn chòi đầy ắp cả người lớn lẫn trẻ con. Chàng trai vừa bước vào chòi thì đám nhóc đã nhao nhao vồ vập: Ông thầy... Ông thầy... Sau một hồi giành nhau cái balô nho nhỏ của chàng, cuối cùng đám nhóc lôi ra một chiếc kèn Harmonica, một quyển Kinh Thánh, mấy cây bút chì và vài cuốn tập...
Buổi học mở đầu bằng tiết mục thổi Harmonica. Chàng trai thổi những bài thánh ca quen thuộc mà giáo họ của Sen hay hát trong những dịp lễ Chúa nhật. Mọi người thích thú lẩm nhẩm hát theo... Sen ngạc nhiên khi thấy người ta đón chàng trai như đón một người bạn đã thân thiết từ bao giờ. Sen cũng ngạc nhiên khi thấy từ lúc bước vào nơi của những người nghèo chàng trai dường như đã biến thành một con người khác. Ngồi trước những cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, chàng trai không còn là con người ngại ngùng trầm lặng. Sen bị thu hút bởi cách chàng trai nói chuyện và cười đùa với mọi người, bởi cách chàng dạy dỗ cho những đứa trẻ đen nhẻm bẩn thỉu, bởi cách chàng chăm chú lắng nghe những câu chuyện kể không đầu không đuôi của mấy bà nhà quê... Sen bị hút bởi tiếng cười trong veo lạ lùng của chàng trai hòa trong tiếng cười thỏa thích của những người dân quê chân chất.
Nàng nhận ra một điều đơn giản: chàng trai là người tốt bụng. Nhưng chàng đến đây để làm gì? Chàng tìm gì nơi đây? Chàng tìm gì nơi những con người cơm ăn không đủ no áo mặc không đủ ấm này? Chàng vui gì nơi những con người nghèo khổ thất học này? Tự mình, Sen biết chẳng bao giờ mình có thể trả lời được những thắc mắc ấy...
4.
Trên đường về, chàng trai xin Sen dạy cho mình lái xuồng. Sau một hồi lập bập, cuối cùng chàng trai cũng có thể làm cho chiếc xuồng chạy êm trên mặt nước. Ngồi một mình không biết làm gì, tự dưng Sen thấy mình thừa thãi bối rối. Sau một hồi lặng lẽ, Sen lại thả hồn mình vào những mơ mộng lãng đãng. Chàng trai lại khiến nàng nhớ đến Hưng...
Sen tự hỏi không biết bây giờ Hưng thế nào. Đã hơn hai tuần lễ trôi qua, vậy mà tất cả những hình ảnh của buổi chiều hôm ấy như vẫn còn mới nguyên trong Sen. Chúng như đã trở thành một phần trong tâm trí nàng, trong những lần lãng đãng mơ mộng, và cả trong những giấc mơ. Nàng bỗng nhận ra rằng có những điều chỉ cần được một lần đi vào tâm trí con người, là dấu ấn chúng đọng lại sẽ chẳng bao giờ phai nhòa. Tâm trí nàng như một tờ giấy trắng đã bị nhuốm bẩn bởi những dấu chân đen... Không biết đã bao lần Sen hồi tưởng lại hình ảnh cô bé ngu ngơ với những cái click chuột, hình ảnh từ chiếc máy vi tính, hình ảnh Hưng nằm chỏng chơ ngơ ngác sau khi bị nàng xô ngã... Nghĩ lại những điều ấy, nàng vẫn thấy mình còn nóng bừng cả mặt. Sen thấy ngượng với Hưng và ngượng với chính mình.
Dù sao đi nữa, Sen vẫn thấy mình thật may mắn khi tránh được những gì có thể xảy ra sau đó. Nàng quả thật sợ mất Hưng, nhưng nàng còn sợ hơn nữa nếu mình đánh mất điều gì đó quý giá nhất của một con người. Trong con người, có những điều thật sự quý giá mà mỏng mảnh biết bao. Chỉ cần một cái buông tay vô tâm, người ta sẽ dễ dàng làm vỡ nát nhiều thứ.
Nếu buổi chiều hôm ấy nàng buông thõng mình trong vòng tay của Hưng, mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ?... Nàng nhớ đến cô Tư, người lặng lẽ sống bên mép làng, suốt đời mang theo nơi mình tội danh không chồng mà có chửa. Nàng mường tượng đến những lời xầm xì của các bà mẹ bên hông nhà thờ sau những giờ kinh chiều. Nàng tưởng tượng đến ánh mắt nguýt dài đầy dè bĩu của bà con trong xứ đạo. Nàng nghĩ đến ba mình, nghĩ đến danh giá của gia đình ông Trùm... Bao giá trị truyền thống của xứ đạo mà những người trẻ như nàng phải gìn giữ, là những khuôn phép gò ép hay là những giá trị đạo đức giúp người ta sống là người hơn?...
Cũng có lúc nàng đã nghĩ rằng, nếu chuyện có lỡ xảy ra, có thể nàng và Hưng sẽ tìm được một cách giải quyết gọn gàng trên phố, như đôi lần nàng đã nghe ai đó trong nhóm bạn của Hưng nói bóng gió. Mọi chuyện sẽ êm xuôi sau một chuyến đi phố... Nhưng liệu như thế, cuộc đời của nàng sẽ tiếp tục buông xuôi dễ dàng chăng? Liệu lương tâm nàng có im lặng dễ dàng chăng? Liệu nàng có thể tha thứ cho mình chăng?...
5.
Những cái lúc lắc của chiếc xuồng kéo Sen trở về với thực tại. Sen nghĩ về chàng trai đang cùng mình trên chiếc xuồng con giữa khoảng đồng không mênh mông sông nước. Giữa họ đã luôn có một khoảng cách vô hình, khoảng cách tưởng là mỏng manh nhưng dường như bất khả vượt qua. Sen nghĩ về đôi mắt trong veo, nghĩ về giọng cười trong veo của chàng trai. Đối diện với những cái trong veo ấy, tự dưng nàng thấy mình đục và bẩn quá. Nàng không biết chàng trai nghĩ gì khi đối diện với nàng, nhưng chắc hẳn nó không đen tối và tội lỗi như những gì cứ ám ảnh tâm trí nàng trong suốt những ngày qua.
Bỗng dưng Sen nghe tiếng chàng trai kêu lên thích thú: Ô, xem kìa... Hướng về phía chàng trai đang chỉ tay, Sen nhìn thấy cả một cánh đồng sen bát ngát. Thôi chết! Thì ra nãy giờ cứ thả hồn mơ mộng, nàng không nhận ra rằng chàng trai đã lái chiếc xuồng đi lạc đường. Thay vì rẽ theo hướng về nhà, chiếc ghe của họ lại đi thẳng đến đồng sen.
Sen đang vào mùa nở rộ. Cả vùng sen bát ngát trải dài như một tấm thảm hoa khổng lồ lay động trên mặt nước. Chàng trai thích thú cất tiếng cười vang...
Sen nhớ có một lần nàng phụng phịu với bố rằng tại sao ông lại đặt cho nàng cái tên là Sen. Tên gì nghe quê mùa chết đi được! Lần ấy bố lấy xuồng đưa nàng đến cánh đồng này. Bố bảo vì thích những đóa hoa sen, nên ông đã lấy tên ấy mà đặt cho nàng. Những đóa sen tượng trưng cho sự trong trắng. Sen cứ thầm lặng mà sống, nhưng luôn biết cách vươn cao khỏi mặt nước sình lầy. Vươn mình lên cao chính là một thôi thúc tự nhiên âm thầm mà liên lỉ mãnh liệt giữa lòng sen. Rồi ông giải thích: Sen có nghĩa là đẹp. Để minh họa cho điều mình nói, ông cất giọng ngâm nga:
“Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn...”
Sen nhớ hồi ấy bố còn nói rằng những đóa sen cũng là biểu tượng của sự sống. Trên vùng sóng nước long đong chập chờn, những bụi sen vẫn cứ sống và trổ hoa tươi tốt. Trong lòng sen dường như luôn tiềm tàng một nguồn sống dư đầy. Nước dâng đến đâu, những cây sen lại vươn cao đến đó. Vươn lên khỏi lũng sình lầy để đón nắng trời, để gặp gió khơi, để những cánh hoa trắng muốt tinh khôi không bị nhuốm bẩn bởi dòng chảy ô nhiễm...
Chiếc xuồng của họ lờ lững lướt đi vào giữa vườn sen. Những đóa hoa sen gần thật gần, đến độ chỉ cần vươn tay là chạm được. Hương sen thơm ngan ngát. Sắc sen đẹp mặn mà... Sen nhoài người ra khỏi xuồng để với tay hái một đóa hoa sen cạnh mình. Cầm được chiếc hoa trong tay, Sen bất chợt bị mất thăng bằng vì chiếc xuồng chòng chành. Nàng chao qua đảo lại, rồi ngã nhào về phía chàng trai. Có thể là vô tình. Có thể là hữu ý... Chàng trai vội đưa tay đỡ lấy Sen. Khi chiếc thuyền trở lại thăng bằng, Sen thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay chàng trai. Nàng nghe cả tiếng con tim mình và con tim của chàng trai đang gióng nhịp dồn dập.
Vội buông vòng tay khỏi Sen, chàng trai ngượng ngùng lí nhí...
- Tôi... xin lỗi...
Ngước nhìn lên, Sen lại một lần nữa nàng chạm vào đôi mắt trong veo. Người ta nói đôi mắt trong veo là cánh cửa sổ dẫn vào một tâm hồn trong veo... Nhìn dáng vẻ lúng túng của chàng trai, Sen lại thấy mình có lỗi.
Tự dưng Sen hỏi một câu ngớ ngẩn:
- Anh... anh có phải là thầy tu không?
Trước sự ngạc nhiên của Sen, chàng trai gật đầu:
- Phải, phải... tôi là thầy tu. À, nhưng mà tôi phải nói mình là sinh viên thì mới có thể về vùng này để làm việc được... vì lý do an ninh mà. Tôi đến đây với tư cách là một thầy giáo thì mới không bị để ý, mới có tự do để tiếp xúc với bà con...
Sen hiểu điều này. Tự dưng nàng thấy mình ngớ ngẩn ghê khi không nhận ra điều ấy ngay từ đầu. Trước đây, cũng đã có nhiều tu sĩ đến liên hệ với bố nàng để vào làm việc trong vùng sâu cho những bà con nghèo. Họ dừng chân ở nhà nàng như một trạm trung chuyển. Họ phải thật kín đáo để thích nghi với những khó khăn kỳ lạ của hoàn cảnh. Hồi ấy, nàng vẫn thường hay nghe bố chép miệng than cuộc sống này sao mà kỳ lạ. Kỳ lạ ở chỗ những người làm việc tốt thì phải âm thầm ý tứ, còn những kẻ làm bao chuyện động trời thì cứ nghiễm nhiên công khai...
Im lặng một hồi, Sen lại lên tiếng:
- Mà nè, tại sao anh... ơ... thầy lại đi tu?...
Dường như đã qua cơn bối rối, chàng trai cười thật tươi:
- Tại thích.
- Sao lại thích? – Sen nhất định không buông tha.
- Hỏi thế thì thật khó trả lời... Nói sao nhỉ?
Sau một hồi lúng túng chàng trai cũng bắt đầu nói. Chàng nói chàng tin rằng mình được sinh ra để đi tu. Đi tu như là điều đã được chuẩn bị cho chàng từ rất lâu. Đi như có một điều gì đó cứ thôi thúc không ngừng trong lòng chàng. Chàng được sinh ra và lớn lên trong một gia đình công giáo đạo đức, bố chàng đã từng là một chủng sinh phải từ bỏ ước mơ sống đời dâng hiến vì chủng viện bị giải tán trước những đổi thay của thời cuộc. Từ nhỏ, chàng đã được nghe kể nhiều về đời tu, về những sinh hoạt trong tiểu chủng viện, về ước mơ không thành của bố... Chẳng biết tự bao giờ, những điều ấy đã trở nên một phần ước mơ của chàng. Dâng hiến cả cuộc đời để sống ơn gọi tu trì trở nên một ướ mơ vừa tự nhiên vừa linh thánh. Ước mơ ấy được nuôi dưỡng từ những giờ kinh tối của gia đình, từ những buổi lễ của xứ đạo, từ những giá trị truyền thống mà người công giáo gìn giữ...
Rồi chàng trai kết luận: có những giá trị đẹp được bén rễ từ rất sâu trong con người. Những giá trị ấy là âm thầm vô hình, nhưng luôn có sức mạnh rõ nét chi phối những chọn lựa và cung cách sống của một con người.
Sen hiểu điều ấy. Sen nhớ đến thời khắc mình vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Hưng. Như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó từ rất sâu trong con người nàng bừng lên. Sức mạnh ẩy giúp nàng vượt thắng những đòi hỏi của con người xác thịt. Sức mạnh ấy đẩy nàng vượt ra khỏi tình trạng thụ động khờ khạo. Sức mạnh ấy bỗng dưng bùng phát đẩy nàng vượt lên cao...
Sau một hồi lâu, Sen lại thắc mắc:
- Hồi giờ thầy... có người yêu chưa? Bộ thầy không biết yêu hay sao mà đi tu?
Chàng trai ngạc nhiên:
- Sao lại không biết yêu...
- À, ý là bộ thầy chưa bao giờ có tình cảm với ai, chưa từng yêu một người con gái nào? Bộ thầy từ bỏ dễ dàng ước mơ về một mái ấm gia đình hạnh phúc sao? Bộ tình cảm của con người là không tốt sao? Bộ tình yêu là có tội sao?
Sen hỏi một thôi một hồi những câu hỏi khó nghe khiến chàng trai phải trợn tròn con mắt. Sau một hồi thinh lặng, chàng trai đủng đỉnh đáp:
- Sen có nghe bài hát hày bao giờ chưa nhỉ? - Rồi chàng cất tiếng hát nho nhỏ:
“Chúa không lầm khi Ngài dạy con yêu,
dù đường tình con oan trái nhiều.
Vì Chúa đã biết từ ngàn xưa,
từng giây rung cảm trong lòng
là từng giây hơi thở rực nóng”. (Chúa Không Lầm – Kim Long)
Không có con người nào chai sạn như sỏi đá, cũng không có con người nào vô tâm như cỏ cây. Con người nào cũng là người được Chúa cho một thân xác bằng thịt và một trái tim bằng thịt. Chúa thật dễ thương khi ban cho thân xác và con tim con người có khả năng rung động và có những tình cảm thật đẹp. Điều quan trọng là con người sống sao với những rung cảm ấy để còn được xứng đáng với ân huệ mà Chúa ban, phải không? Đi tu cũng là một cách lựa chọn để đáp trả lại ân huệ ấy mà.
Điều chàng trai nói làm Sen suy nghĩ về những gì đang diễn ra giữa lòng mình trong thời gian qua. Tất cả những biến động ồn ào cứ gầm gào trong nàng như thể con nước đang chực tràn bờ. Những biến động mới mẻ mà đen đủi. Nàng nhận ra sự giằng con ngay trong chính con người mình giữa một bên là những mời gọi tội lỗi và bên kia là những khao khát vươn lên. Có lúc Sen thấy mình nhỏ bé như một chiếc thuyền con giữa chênh chao sông nước, luôn có thể bị chìm đắm bất cứ lúc nào...
Nàng lặng yên nhìn chiếc xuồng con lướt đi trên mặt sông. Dòng nước giữa đồng sen bị khuấy động đã ùng ục sủi bọt và trở nên đục ngầu. Chiếc xuồng con vẫn hếch mõm lên trời lướt mình về phía trước... Đã quen thuộc với vùng sông nước từ nhỏ, nhưng lúc này Sen mới để ý đến sự trái ngược lạ lùng giữa dòng sông và chiếc xuồng con: dòng sông nước bao la luôn biến động, còn chiếc xuồng con thì mỏng manh bé xíu. Tưởng rằng lúc nào chiếc xuồng con cũng có thể bị tràn phủ ngợp chìm bởi con nước, tưởng rằng những rác rưởi ô uế từ dòng sông luôn có thể cuốn trôi và dìm sâu chiếc xuồng con... thế mà chiếc xuồng vẫn cứ lướt đi nhẹ nhàng trên mặt nước. Chỉ cần con người biết điều khiển và làm chủ, mỗi nhịp hướng mình lên cao sẽ là một bước đẩy họ tiến về phía trước.
Lặng yên một hồi, Sen lại lên tiếng:
- Có lẽ như thầy vậy mà hay... Yêu đương bây giờ lằng nhằng quá, tội lỗi quá...
Chàng trai lại cười thật hiền:
- Hình như chỉ có con người mới hay lằng nhằng, chứ tình yêu đâu có lằng nhằng... Yêu nhau đâu có tội. Bởi vì tình yêu có bao giờ là tội đâu. Làm hoen ố tình yêu của mình mới là có tội. Đạp đổ đi tương lai tốt đẹp của tình yêu mình mới là có tội.
Sen nghĩ đến tình yêu của mình. Bây giờ thật sự nàng chẳng biết phải bắt đầu lại từ đâu. Có lẽ nàng sẽ chẳng còn có thể đối diện với Hưng hồn nhiên và trong sáng như thuở ban đầu. Trong tình yêu, họ đã khuấy lên những điều không được phép khuấy động, và tình yêu ấy đã bị nhuốm bẩn bởi nhiều bợn nhơ...
- Thầy ạ, có phải thời buổi bây giờ sống trong sạch là khó lắm không?
- Có lẽ vậy... Tôi đã qua một thời sinh viên, nên tôi hiểu phần nào những khó khăn của việc sống trong sạch giữa một môi trường bị thấm nhiễm bởi quá nhiều tạp chất. Văn minh phố thị mở ra một thế giới bao la cho người trẻ, nhưng cũng đặt ra trên bước đường họ đi bao là cạm bẫy... Trong con người luôn có những góc khuất mỏng manh và dễ bị thương tổn, thế giới hiện đại lắm khi lại đụng chạm và khai thác chính vào những góc khuất ấy. Con người thì yếu mềm như một nhóm rơm khô dễ cháy, mà những mời mọc của thế giới hiện đại thì mạnh mẽ và quyến rũ như những ngọn lửa thiêu...
- Vậy thầy thường làm gì để có thể vượt lên trên những nhếch nhác của cuộc sống và những tạp nhạp của lòng mình?
Không chần chừ, chàng trai đáp:
- Tôi cầu nguyện. Tôi cầu nguyện nhiều với Mẹ Maria. Giữa cuộc sống có nhiều góc tối, tôi cần một mẫu gương thật trong, thật sáng và thật đẹp để soi mình. Trước Mẹ, tôi thấy lòng mình luôn trầm lặng và bình an. Tôi thích những lời nguyện đơn sơ mà sâu lắng của lời kinh Kính Mừng: Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội, bây giờ và trong giờ lâm tử... Lời kinh ấy vừa là lời nhắc nhở tôi về thân phận con người của mình, đồng thời vừa là lời nhắc nhở về cuộc chiến liên lỉ để vươn mình lên cao...
Chiều lặng im. Bóng nắng mênh mông dát vàng trên cả cánh đồng. Gió nhẹ đưa những tán lá sen như thì thào vẫy gọi. Những búp sen đong đưa la đà trên mặt nước. Hương sen vẫn thoang thoảng ngát thơm....
6.
Hai tuần sau chàng trai lên đường. Sen thấy má mình cũng nóng hổi trước những giọt nước mắt chia tay của bà con. Một tháng nơi này, có lẽ chàng trai đã không làm được nhiều điều... nhưng chàng đã khơi dậy được nhiều. Từ ngày gặp chàng trai, Sen mới thấy yêu mình hơn. Được nhìn bằng cặp mắt trân trọng, Sen tự nghĩ mình được nhắc nhở phải biết trân trọng mình hơn.
Sự xuất hiện của chàng trai cũng khiến Sen nhìn lại cuộc đời và lối sống của mình. Chàng trai từ nơi xa xôi đến đây chỉ để làm một chút gì đó cho bà con dân nghèo. Còn nàng, nàng sống cạnh bên họ, chẳng lẽ nàng chẳng thể chia sẻ gì với họ sao? Cuộc sống chung quanh còn biết bao người đang cần mình, có biết bao điều tốt đẹp mình có thể làm cho những người xung quanh... Nàng tin rằng mình luôn có thể làm được điều gì đó đẹp đẹp và hữu ích cho cuộc đời. Đẹp hơn nhiều so với việc chỉ luẩn quẩn trong thế giới nhỏ hẹp của riêng mình. Hữu ích hơn nhiều so với việc chỉ biết giam mình trong những ám ảnh của bao mời gọi ích kỷ và thấp hèn...
Cầm trong tay xâu chuỗi Mân Côi mà chàng trai tặng trước lúc chia tay, Sen tự hứa với lòng mình nhiều điều lắm. Nàng sẽ tập cho mình thói quen tâm sự với Mẹ mỗi tối. Nàng sẽ luôn ngước nhìn lên Mẹ để tìm thấy cho mình con đường đi về vùng trời ánh sáng...
Sẽ có nhiều điều nơi nàng được bắt đầu lại. Và Sen sẽ thực là Sen...
SEN GIỮA LẦY
Cuộc xướng hoạ Sen Giữa Lầy từ đầu đã được gọi là “trò chơi trời cho”, không phải là một cuộc đọ sức so tài nhưng là nơi để nhiều người cùng góp tiếng hỗ trợ cho việc Đoan Hứa Khiết Tịnh của các bạn trẻ trên trang mạng Hướng Về Đại Hội Dân Chúa. Nhờ Chúa chúc lành, đã có đông đảo người tham gia sinh hoạt, từ sáng tác đến thưởng thức những bộ môn khác nhau: thơ, văn, nhạc và hoạ. Qua đó độc giả thấy nhiều tài năng xuất hiện, bất ngờ nhất là về thơ đường luật. Nhà thơ Lê Đình Bảng qua phân tích lượng giá tất cả các bài hoạ dự thi, ghi nhận “có những bài đáng đưa vào sách giáo khoa”.
Chúng tôi đã cố gắng tối đa để thực hiện việc bình chọn cách khách quan và khoa học, vừa dựa trên vẻ đẹp văn chương vừa dựa trên mục đích cuộc xướng hoạ là tôn vinh Mẹ Maria và cổ võ đoan hứa khiết tịnh. Một số vị được mời giúp bình chọn sơ tuyển, cho điểm mỗi bài từ 01 đến 10. Tiếp đó, chúng tôi gởi những bài được số điểm cao nhất đến những vị giúp chung khảo để chọn bài hay nhất.
Tham gia sơ tuyển về thơ là các nhà thơ Lê Đình Bảng, Đoàn Xuân Dũng, Martinô Nguyễn Văn Tường, Lê Quý Long, PM Cao Huy Hoàng và linh mục nhà thơ Mai Văn Khôi. Bảng tổng kết số điểm của sáu vị là cơ sở để chọn các bài thơ vào tuyển tập Sen Giữa Lầy. Tiếp đó 11 bài điểm cao nhất được chuyển đến các vị tham gia chung khảo, gồm có: Đức Giám mục nhà thơ Bạch Lạp, tức Đức Cha FX Nguyễn Văn Sang, nguyên Giám mục giáo phận Thái Bình, Đức Giám mục nhạc sĩ Giuse Nguyễn Năng, Giám mục giáo phận Phát Diệm, Đức Ông nhà thơ Xuân Ly Băng, nguyên Tổng đại diện giáo phận Phan Thiết và Linh mục nhà thơ Võ Thành Tâm, Tổng đại diện giáo phận Vinh. Theo ý các vị chung khảo, thay vì chỉ nêu một giải nhất, Ban Tổ Chức quyết định nêu thêm giải nhì.
Tham gia sơ tuyển các bài văn là nhà báo Nguyễn Thanh Xuân, thuộc Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Bình Định, nhà văn Nguyên Đạt, hiện sống tại San Jose, California, Hoa Kỳ, và nhà văn Lê Hồng Bảo, chủ biên chuyên san Vườn Ôliu. 05 bài có điểm cao nhất được chuyển đến các vị giúp chung khảo, gồm Lm nhà văn Anrê Trần Cao Tường, chủ nhiệm Mạng Lưới Dũng Lạc, Lm nhà văn Nguyễn Thiên Cung, giám đốc Chủng viện Thánh Nicôla Phan Thiết và nhà thơ Trần Vạn Giã thuộc Hội Nhà Văn Việt Nam. Trong thể lệ ban đầu, chỉ có một giải nhất, nay theo ý các vị chung khảo, bộ môn văn có hai giải nhất, một về nội dung tôn vinh Mẹ Maria và một về cổ võ đoan hứa khiết tịnh.
Xin đặc biệt cám ơn những vị đã tham gia bình chọn. Giữa một cuộc sống hiếm hoi thời giờ như hiện nay, làm sao có thể ngồi đọc, nghiền ngẫm và đánh giá một lượng bài rất lớn, nếu không có tấm lòng thiết tha với Đức Kitô và với lớp trẻ mà Ngài và Hội Thánh Ngài yêu thương và quý trọng?
Sau đây là kết quả bình chọn:
VỀ THƠ
GIẢI NHẤT: CHÚC KHEN MẸ - Giuse Nguyễn Văn Sướng
GIẢI NHÌ: LINH MỤC GIỮA ĐỜI – Đình Chẩn
9 BÀI TIẾP THEO:
* MẸ KHIẾT TRINH. – Bùi Nghiệp
* BẠCH LIÊN HOA – Lý Việt Thắng
* GỞI NGƯỜI THIẾU NỮ - Bùi Nghiệp
* MỘT THỦA Êđen – Tuyết Mai Texas
* DÂNG HIẾN – Hữu Tâm
* GƯƠNG SEN – Thiên Tâm
* NÊN THÁNH GIỮA ĐỜI – Đình Chẩn
* ĐOAN HỨA KHẾT TỊNH – Cao Danh Viện
* ÁI NỮ TINH TUYỀN – Tuyết Mai Texas
VỀ VĂN
HAI GIẢI NHẤT:
SEN GIỮA LẦY - Cécilia Nguyễn Cát Thu (Tôn vinh Mẹ Maria)
GIỮA MÙA SEN - Lưu Minh Gian (Đoan hứa khiết tịnh)
CÁC BÀI TIẾP THEO:
* Chùm thư của An Thiện Minh
- HOA LÒNG GỞI ANH 1
- HƯƠNG KINH CHO EM 2
- HOA LÒNG GỞI ANH 2
- HƯƠNG KINH CHO EM 2
- HOA LÒNG GỞI ANH 3
- HƯƠNG KINH CHO EM 3
* CẢM NHẬN SEN GIỮA LẦY - A.P Mặc Trầm Cung
* VÀI CẢM NHẬN VÀ CHIA SẺ KHI ĐỌC BÀI THƠ “SEN GIỮA LẦY” CỦA Lm TRĂNG THẬP TỰ - Lý Tân
* ĐOÁ SEN ÂN SỦNG – Anne Marie THUỶ TUYẾT
CÁC BỘ MÔN KHÁC:
NHẠC, HOẠ VÀ HÌNH CHIẾU
Do số lượng các bài văn xuôi khá ít, chỉ có 19 bài, Ban Tổ Chức quyết định chuyển một phần quà tặng dã dự kiến cho văn xuôi đến quý hoạ sĩ, nhạc sĩ và nhà thiết kế hình chiếu, đã góp phần giúp cuộc chơi thêm sinh động. Đó là các vị:
1. HOẠ SĨ TRẦM HƯƠNG
2. NHẠC SĨ LÊ ĐĂNG NGÔN
3. NHẠC SĨ KHÔI NGUYÊN
4. NHÀ THIẾT KẾ SƯƠNG MAI
Lễ trao quà kỷ niệm sẽ được tổ chức trong buổi sinh hoạt ĐIỂM HẸN GIÊSU tại Trung Tâm Mục Vụ Dòng Chúa Cứu Thế, 38 Kỳ Đồng, Quận 3, TPHCM, vào lúc 18g30 ngày Thứ Năm 29-7-2010.
Trân trọng kính mời các anh chị em đã góp phần vào cuộc xướng hoạ, cách riêng là các tác giả đạt giải, tham gia buổi sinh hoạt giao lưu vào lúc 14g30 và sau đó dự buổi trao giải vào lúc 18g30 tại địa điểm nêu trên.
Những tác giả không có điều kiện tham dự buổi sinh hoạt sẽ nhận được quà kỷ niệm qua Câu Lạc Bộ Đồng Xanh Thơ gần nhất, thời giờ và địa điểm sẽ được thông báo đến quý vị qua điện thư email.
Qui Nhơn, 26-06-2010
TM BAN TỔ CHỨC
LM TRĂNG THẬP TỰ
Những bài đạt giải
Thơ – giải nhất
CHÚC KHEN MẸ
Mẹ như trăng giãi khắp đêm đen
Bát ngát hương lừng triệu đoá sen
Thiên Sứ cúi mình Thiên Sứ chúc
Thế Nhân quỳ gối Thế Nhân khen
Chúc Bà vô nhiễm đầy ơn phúc
Khen Mẹ chẳng vương chút tội hèn
Hướng mắt trời cao nhìn Mẹ Thánh
Học đòi con cái quyết đua chen.
Giu-se Nguyễn văn Sướng
Giuse Nguyễn Văn Sướng
Thơ – giải nhì
LINH MỤC GIỮA ĐỜI
Kìa ai thanh thoát áo chùng đen
Thầm lặng dâng đời tựa đóa sen
Sóng đẩy ba chìm không ngại bước
Thuyền xô bảy nổi vẫn ca khen
Đèn chầu soi tỏ đời thanh tịnh
Muối đất ướp tan kiếp mọn hèn
Theo Mẹ từng ngày trên nẻo thánh
Đường đời thơm ngát hương hoa chen.
Đình Chẩn
Văn – giải nhất Tôn vinh Mẹ Maria
SEN GIỮA LẦY
Cécilia Nguyễn Cát Thu
Về thăm vườn cũ thuở Êđen
Thanh thoát ô kìa một đóa sen.
Trong trắng giữa lầy trong trắng gọi
Lặng thầm trên sóng lặng thầm khen.
Gọi mời ai giữ gìn cao quý
Khen ngợi Ai thương đoái mọn hèn.
Hướng tạ ơn Trời chưa nháy mắt
Ngoảnh nhìn sen đã nở đua chen.
Vào một buổi chiều, rất lâu sau cái ngày bị trục xuất khỏi chốn địa đàng, tôi, E-và, lại được Đức Chúa mời về thăm vườn xưa.
Êđen, ôi cái tên gợi nhớ bao ngày tháng rất xưa, xưa nhưng chưa bao giờ cũ! Nơi bắt đầu. Nơi kết thúc. Để lại bắt đầu… “A-đam, anh ở đâu?” Trên đường về, tôi đã đưa mắt quanh quất, thầm mong gặp lại chàng, gặp lại chính chàng, thuở ban đầu. “Dù chính em là người đã đưa tay hái và trao cho anh trái cây giữa vườn, anh vẫn không hiểu là em đã dành tất cả cho anh sao, và chỉ riêng anh thôi? Với em, anh quan trọng biết bao! Em đã phản bội Đức Chúa chứ nào đã phản bội anh? A-đam! A-đam! Anh của em! Anh ở đâu?”
Đang miên man với những khắc khoải hàng ngàn năm, cửa vườn đã ngay trước. “Lạy Đức Chúa, hành trình về lại chốn xưa dài như đêm trắng, lúc tưởng chừng quỵ ngã trong đơn côi lại kết thúc chẳng ngờ. Chẳng ngờ như ngày xưa con đã phải xa lìa chốn thiên thai, xa lìa Ngài và cũng xa lìa tình yêu chàng”…
Tôi vẫn còn nhớ rõ những lưỡi gươm sáng lóe trong vườn của các thần hộ giá ngày xưa đó. Làm sao có thể quên được thứ ánh sáng sắc lạnh như ánh chớp nhạt nhòa dấu chân sót lại, xóa vết đường đi lối bước về địa đàng. Tất cả ở phía sau. Qua mất rồi khi mặt đất dưới chân tôi đen ngòm gai góc, còn không gian là màu xám tang thương.
Bất giác tôi lo sợ. Có lưỡi gươm nào sẽ cản lối, có lưỡi gươm nào phải đâm thâu khi tôi tiến vào?
Thật ngạc nhiên! Lối về không… như ngày ra đi. Đón tôi là các thiên thần - bé thơ tung tăng đùa chơi bên những cành hồng rực rỡ rung rinh trong gió. Quá nhiều bé thơ! Nhiều không kể xiết! Ngào ngạt hương! Nồng nàn quá hương… Tình Yêu! Trái tim tôi bỗng đập mạnh. Hơi thở tôi bỗng dồn dập. Tay chân tôi bỗng run rẩy. Chính là chàng và tôi đã nhìn thấy nhau lần đầu tiên trong vườn Tình này. Tóc tôi thơm. Và bàn tay chàng ấm nóng. Tôi lại thấy chúng tôi trong trò chơi trốn tìm, trong cái nhìn trong veo và tiếng cười rổn rảng thơ ngây.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Có ai đang gọi mẹ. Không phải một tiếng gọi, mà rất nhiều tiếng gọi. Đưa mắt nhìn tôi thấy các thiên thần - bé thơ đang nhoẻn cười. Từ ngày Aben mất và Cain ngược xuôi trên mặt đất, tôi chẳng còn nghe tiếng gọi “Mẹ ơi”. Bà mẹ của chúng sinh mãi không được ai gọi là mẹ nữa. Có phải vì thế mà các con trai, con gái, con của tôi, những đứa con tôi có được nhờ Đức Chúa, đã dần từ chối quyền làm mẹ, làm cha?
Nỗi khát khao nghe được tiếng “Mẹ ơi” tưởng chừng đã chết lịm phút chốc trỗi dậy. Tôi là ai? E-và. E-và nghĩa là gì nếu không phải là mẹ? Sự cách chia với chàng, A-đam, đã che lấp cái tên E-và do chính chàng trao tặng. Quá lâu rồi! Tôi đánh mất giữa cơn quay quắt thương nhớ chàng và sự vắng bóng tiếng con trẻ bi bô.
Đôi chân thôi thúc tôi tiến đến gần thiên thần - bé thơ. Tôi đưa tay. Có khoảng cách giữa bàn tay tôi và bé thơ. Không chạm đến được. Tôi khom mình. Vẫn không chạm vào được. Tôi quỳ xuống. Vẫn không thể chạm được. Trước bà mẹ già nua với bàn tay nhăn nheo và lớp áo sống nhàu nát bụi bặm ngàn năm tuổi, các thiên thần - bé thơ không bỏ chạy mà vẫn bi bô “Mẹ ơi” và đưa tay vẫy gọi. Tôi rướn người gắng thêm chút nữa nhưng…Tôi cảm thấy bất lực và đổ sụp. Khi hàng mi khép lại, hình ảnh A-đam xuất hiện trong đầu tôi. Vẫn luôn là chàng. “Giá mà có anh ở đây. Một người mẹ dường như không đủ. Con chúng ta cần có một người cha nữa. Một mình em, em không thể, em không thể…”
Bỗng nhiên tôi thấy mình được nâng lên, càng lúc càng được nâng cao hơn. Tôi cảm thấy một làn gió mơn trớn khắp người. Mở mắt, tôi thấy mình đang lướt đi trong không trung giữa muôn vàn thiên thần – bé thơ. Những đôi cánh trắng muốt vẫy đập. Những bàn tay mũm mĩm ôm chặt lấy cổ, tay, chân, eo, trước ngực cũng như sau lưng tôi. Trái tim buốt giá dần ấm áp nhờ cặp má bầu bĩnh của con trẻ áp sát đòi sữa. Đôi tay mỏi mệt rã rời được cất cánh bay cao, đôi chân nặng nề lấm lem được nhấc bổng lướt nhanh bởi hàng trăm bé thơ quấn quýt ấp ôm.
Chớp mắt tôi đã về giữa vườn. Tiếng cười trong veo và những đôi cánh trắng xa dần. Giữa vườn còn mình tôi.
Con rắn. Trái cấm. Trần truồng. Đức Chúa. Cây trường sinh… Hình ảnh và âm thanh của buổi chiều hôm đó dồn dập ập về. Nỗi sợ hãi ngày xưa bỗng dâng tràn. Tôi nghe rõ tiếng Đức Chúa từ ngàn năm vọng về bên tai: “Ngươi đã làm gì thế?” Ngày xưa tôi… Quá tủi hổ, tôi lại tìm cách lẩn trốn. Tôi bịt chặt đôi tai, nhắm nghiền đôi mắt. “Lạy Đức Chúa, con không dám nhìn thứ trái cây “ăn thì ngon, trông thì đẹp mắt, và đáng quý”. Con quá sợ những lời đường mật ngày xưa “Chẳng chết chóc gì đâu!”. Con tin chắc rắn vẫn ở trong vườn và cây trường sinh vẫn được canh giữ ngày đêm. Xin Ngài thương xót con! Xin Ngài thương cứu con!”
Trong bóng tối của âm thanh và cảnh sắc, tôi nhận thấy mặt đất dưới chân mình ẩm ướt và mềm hơn lạ thường. Một cơn gió lạnh buốt ập vào để lại trên môi vị chua đắng ẩm ướt. Tôi rùng mình.
Có điều gì xa lạ trong vườn. Ngày xưa gió dịu dàng và không gian rất ngọt ngào.
Nhưng cũng có điều gì rất gần gũi như ngàn năm nay. Mồ hôi. Nước mắt. Đắng đót.
Thôi rồi! Chính cái thân rã rời bụi đất với bao đắng cay, bẽ bàng, với bao lao nhọc, vất vả của tôi đã làm ô uế nơi thánh thiêng nhất của vườn địa đàng. “Lạy Đức Chúa! Ngài đã sai lầm khi cho con quay về đây. Ngài được gì khi con làm ố bẩn vườn của Ngài? Con được gì khi phải vừa sống, vừa dằn vặt bản thân suốt hàng ngàn năm giữa cảnh hạnh phúc chưa kịp chín thì nước mắt đã đầm đìa; rồi cuối cùng, con nhận thấy mình chua đắng và giá lạnh giữa vườn xưa?”
“Không, tôi không thể chịu đựng cơn đau đớn này. Tôi không muốn một lần nữa sa ngã giữa vườn. Tôi không đủ can đảm để nhìn cảnh tượng này. Tôi phải ra khỏi vườn trước khi Ngài tìm gặp tôi một lần nữa.”
Toan cất bước…Nhưng kìa! Không phải đây chính là cái đầm lầy sau túp lều tôi vẫn sống sao? Không phải màu đen đặc quánh của màn đêm mà tôi vẫn ngụp lặn ngàn năm này qua ngàn năm kia ư? Ánh trăng chênh chếch kia không phải là người bạn sưởi ấm tôi giữa triệu đêm cô đơn sao? Tôi đã quay về? Hay vẫn ở giữa vườn địa đàng? Sao tôi không thấy cây biết lành biết dữ? Sao tôi không thấy cây trường sinh? Sao giữa vườn lại là đầm hoang vu?
Chợt có tiếng cựa mình khe khẽ. Tôi đưa tay tìm kiếm và khẽ hỏi “Ai đó?”. Đêm trả lời lặng thinh.
Những lại một tiếng lách tách vang lên. Tôi nheo mắt. Nương theo ánh trăng, tôi hướng về phía đầm lầy vẫn đen kịt ngày đêm. Đúng rồi! Có điều gì đó. Có vật gì đó… Ô kìa! Một Búp Sen! Một Búp Sen trắng nõn giữa đầm! Màu trắng ấy! Màu trắng ấy ở ngay giữa đầm lầy trước mắt tôi. Có bao giờ? Bao ngàn năm rồi? Có bao giờ? Với tôi, chỉ có ánh trăng trên kia khi tròn đầy mới mang màu trắng thật. Một đám mây kéo ngang cũng làm vẩn đục trinh khiết. Một đêm khuyết bóng cũng làm mờ tối trắng trong. Trăng tròn ở trên cao. Tôi chẳng thể nào với tới được. Lại còn lần đưa tay với trái cấm ngày xưa trên cây biết lành biết dữ…
Lại một cơn gió lướt qua tôi. Búp Sen ngả theo gió và khẽ khàng hé cánh tỏa hương. Gió thổi vào tôi. Sen nghiêng mình về phía tôi. Hương của Sen theo gió quyến luyến thân xác tôi. Cái búp thanh thoát kia hướng về tôi, nghiêng về tôi! Cái mùi hương thanh tịnh đó tràn vào tôi, quấn lấy tôi! Và những cơn gió thanh tẩy, chiều tối này sao cứ nhằm vào tôi mà thổi suốt!
Từ đâu Sen cao quý giữa đầm lầy cho E-và sống trong một túp lều rách nát? Từ đâu một mùi hương thánh đức dành cho Sen chứ không phải một loài hoa khác? Từ đâu những cơn gió thần linh tỏa lan hương?
Từ đâu? Đã có điều xảy ra từ lâu rồi mà tôi không hề hay biết cho đến khi nó xảy ra. Điều gì đó rất lặng thầm. Đã có điều gì đó dành cho tôi từ lâu rồi mà tôi không hề hay biết cho đến khi nó ập tới. Điều gì đó rất gọi mời.
Điều gì lặng thầm? Điều gì mời gọi? Điều gì dành cho tôi? A-đam? Ca-in? A-ben? Tất cả những điều đó đã xảy ra rồi! Còn điều gì chưa xảy ra? Còn điều gì tôi mong đợi mà chưa xảy ra? Còn điều gì được hứa hẹn cho tôi, cho con cháu tôi?
Tôi phải tìm cho ra điều đó. Lạ lùng. Thôi thúc. Tôi quyết định thức suốt đêm.
Thật lạ là tôi không hề mỏi mệt, khác hẳn những lần trắng đêm thương nhớ A-đam và các con. Những lần ấy càng về sáng tôi càng suy sụp, nhưng đêm nay thì không. Có một niềm tin tưởng dâng tràn trong tôi. Chỉ thêm một chút nữa, một chút nữa thôi.
Tôi không hề rời mắt khỏi Búp Sen chớm nở. Ánh trăng vẫn chiếu sáng mặt đầm.
Trời càng về khuya, tôi càng tỉnh táo. Hơn thế nữa, lòng tôi thật hân hoan. Có một điều lãng quên sắp trở lại. Lần đầu tiên, tôi chờ mong ngày mau sáng. Lần đầu tiên, tôi khao khát được thấy ánh bình mình. Chẳng hiểu vì sao. E-và tôi chỉ biết một điều, khi trời sáng, Sen sẽ nở tung.
Đêm nay quả là một đêm dài. Tôi nghĩ là nó đủ dài để tôi lục bới, tìm kiếm quá khứ. Cuốn phim đời tôi được quay ngược chậm chạp để chắc chắn rằng, tôi không bỏ sót điều mà lúc này tôi đang mong tìm về.
Gió thổi suốt đêm. Hương lan tỏa. Bụi đất trên người tôi bị gió cuốn đi. Ngay cả đầm lầy kia, tôi bắt đầu thấy sóng sánh nước. Và Búp Sen kia đang hết sức cựa mình thành đóa.
Cuốn phim đã được quay ngược về ngày cuối cùng tại vườn địa đàng. Ngày ấy, Đức Chúa đã nói với A-đam “Vì ngươi đã nghe lời vợ và ăn trái cây mà Ta đã truyền cho ngươi rằng: "Ngươi đừng ăn nó", nên đất đai bị nguyền rủa vì ngươi; ngươi sẽ phải cực nhọc mọi ngày trong đời ngươi, mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra. Đất đai sẽ trổ sinh gai góc cho ngươi, ngươi sẽ ăn cỏ ngoài đồng. Ngươi sẽ phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn, cho đến khi trở về với đất, vì từ đất, ngươi đã được lấy ra. Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất.". Lời đã ứng nghiệm từ rất lâu rồi. Bụi đất. Tro tàn. Khắp mặt đất.
Ngài cũng nói với tôi “Ta sẽ làm cho ngươi phải cực nhọc thật nhiều khi thai nghén; ngươi sẽ phải cực nhọc lúc sinh con. Ngươi sẽ thèm muốn chồng ngươi, và nó sẽ thống trị ngươi.” Tôi đã gánh gồng nỗi đau đớn bẽ bàng vì con cái và niềm khao khát không bao giờ được ắp đầy khi chàng không còn gọi tôi là “xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi” hàng ngàn năm qua.
Vậy điều gì chưa xảy ra? Tôi có bỏ sót lời nào không? Suy đi nghĩ lại trong lòng, tôi chắc mình không bỏ quên bất kỳ điều nào. Làm sao tôi có thể quên được những lời đã đeo đẳng tôi, A-đam và con cháu chúng tôi từ đời này sang đời kia!
Phim lại tiếp tục quay…
“Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.”
Ngay lúc đó tia nắng đầu ngày lướt qua Búp Sen trắng và Mặt Trời rực rỡ nhô cao từ từ chiếu sáng cả đầm lầy. Sen vươn cao hứng trọn ánh bình mình bừng nở. Mặt đầm vỗ sóng và lóng lánh ánh vàng. Hương sen tỏa ngào ngạt như Khúc tiến hương Ngợi Khen Ánh Ban Mai.
Đúng rồi! Chính là điều đó! Niềm trông đợi đã bị biết bao đau đớn thể xác lẫn tâm hồn từ án phạt năm xưa che lấp. Thật Ngài đã phán “Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.” Chưa bao giờ, nhưng hôm nay. Hôm nay chính là ngày Lời Ngài được khai mở và Lời đó viên thành.
Tạ ơn Ngài! Tạ ơn Đức Chúa!
Đang khi chắp tay cúi mình, mắt tôi dừng lại trước mặt đầm thì… Ô kìa, biết bao nhiêu sắc sen hồng, đỏ, xanh, tím, vàng… đua chen khắp mặt đầm. Và kìa, Đóa Sen trắng duy nhất giữa đầm đang nghiêng mình về phía tôi thật tha thiết. Cái màu trắng trinh khiết, cái nghiêng mình khiêm nhường mà thân vẫn ngập trong đầm lầy hôi hám sao mà thanh thoát quá! Tôi ngây ngất…
Mặt Trời càng lúc càng lên cao và ánh sáng chan hòa khắp muôn nơi. Các tia nắng óng ánh tràn ngập lấy thân xác héo hắt ngàn năm tuổi bất động của E-và. Nước ở đâu tràn lên mặt đất và mỗi lúc mỗi dâng cao cho đến khi E-và - đang ngoan ngoãn cháy mình dưới sự thiêu đốt của Mặt Trời - tan dần vào làn nước.
Khắp mặt đất ngập nước. Nơi E-và tan biến mọc lên những búp sen trắng nhỏ...
Khi Mặt Trời còn tỏa sáng, sen sẽ còn vươn lên và bừng nở. Giữa đầm lầy, trong đêm đen, Búp Sen trắng duy nhất đã chờ đợi như một lời bảo chứng. Vì nếu có đến ngày mây đen, Mặt Trời mãi rực lửa trên cao sẽ khiến những đám mây tan chảy để tưới thẫm mặt đất. Vì đầm lầy của trần gian đã được đặt vào vị trí trung tâm vườn địa đàng dưới bóng rợp của quyền năng Đức Chúa ngày cũng như đêm.
Từ đâu, các thiên thần - bé thơ như những cánh bướm bay chấp chới trên mặt đầm. Hương sen ngào ngạt. Và bài ca “Manificat” được cất lên dìu dặt với sự lĩnh xướng của Đóa Sen Trắng và tiếng phụ họa của dàn đồng ca đầm lầy cùng với những cử điệu nhịp nhàng của bầy bướm xinh và những cánh sen rực rỡ rung rinh trong gió. Tất cả đều hớn hở và rạng ngời trong ánh sáng chòi lòa của Mặt Trời vĩnh cửu. Trước cảnh tượng trên, Đức Chúa mỉm cười phán “Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con”.
9/12/2009 – 10/12/2009
Dâng Mẹ Hằng Cứu Giúp
Con cháu E-và
Cécilia Nguyễn Cát Thu
Văn – giải nhất Đoan hứa khiết tịnh
GIỮA MÙA SEN
Lưu Minh Gian
Viết tặng K.G.
và những bạn trẻ đoan hứa khiết tịnh trước hôn nhân
Nắm chặt trong tay xâu chuỗi Mân Côi, Sen cứ mải miết dõi về hướng sông lớn. Đó là con sông chính nối liền giáo họ của Sen với nhà thờ xứ và với thế giới bên ngoài. Trên dòng sông ấy, một người đã đến và đã đi.
Sen lặng người nhìn chiếc đò dần dần trôi xa. Màn sương chiều mỏng mảnh giăng giăng trên mặt sông. Nước triều đang mùa dâng cao, con nước phủ ngập cả đôi bờ lau trắng. Điều gì đó trong lòng Sen cũng đang dâng ngập như con nước muốn tràn bờ. Chút gì lãng đãng buâng khuâng...
Chiếc đò xa khuất tự bao giờ. Mặt nước xáo động lại trở về với trạng thái bình lặng. Bầu trời chiều ửng đỏ in bóng trên mặt sông. Sen nhìn thấy khuôn mặt mình in lờ mờ trên mặt nước... Đôi khi, để hiểu được con người thật của mình, người ta cần một tấm gương. Gương càng trong càng dễ giúp người ta nhìn thấy mình.
1.
Đi chợ về đến ngõ, Sen thoáng thấy giữa khoảng sân nhà mình có bóng một người đang chờ đợi. Nghĩ là Hưng lại đến tìm mình, Sen đi vòng qua hàng rào để vào nhà theo ngõ sau. Đã mấy tuần nay nàng tránh mặt Hưng.
Sen quen Hưng qua những lần chat trên mạng. Hưng là đứa con trai của thành phố, đẹp trai, lịch lãm, có học thức, lại có duyên ăn nói. Thế nên ngay ở lần đầu tiên về ra mắt, Hưng đã rất được lòng bố mẹ Sen. Ở quê, đâu phải ai cũng có cơ hội tìm được một chàng rể học đại học! Chuyện tình của Sen và Hưng được cả gia đình hết lòng ủng hộ. Mọi chuyện thật êm xuôi dễ dàng, cho đến buổi chiều hôm ấy...
Hôm ấy Hưng đến nhà xin phép để đưa Sen lên phố chơi. Sắp vào mùa Giáng Sinh, đường phố được trang hoàng thật rộn ràng đẹp đẽ. Vai sát vai bên Hưng trên đường phố, Sen cứ như người đang lướt đi trong mơ. Lòng nàng đầy ắp những hình ảnh tốt đẹp về một không gian huy hoàng cho ngày cưới của hai người...
Đi chưa được một vòng thì Hưng muốn đưa nàng về để giới thiệu nơi Hưng đang ở trọ. Căn phòng trọ của Hưng là căn phòng của một công tử nhà giàu. Kế bên giường ngủ là chiếc máy vi tính còn mới tinh. Hưng bảo Sen có thể sử dụng máy trong thời gian chờ đợi Hưng đi ra ngoài có chút việc.
Còn lại một mình, nhìn quanh căn phòng nhỏ, lòng Sen lại dâng đầy ắp những hình ảnh thơ mộng về một mái ấm nhỏ bé của hai người. Nàng mơ về một không gian tràn ngập tiếng cười trẻ thơ, mơ về bữa những cơm gia đình đầm ấm...
Sau một hồi mơ mộng, Sen mới bắt đầu ngó đến chiếc máy vi tính. Chiếc máy đã được mở sẵn từ lúc nào. Chỉ vừa chạm tay vào con chuột, nàng giật mình khi trên màn hình bất ngờ xuất hiện hình ảnh hai người trong trang phục của E-đam E-va đang quằn quại quấn lấy nhau. Tấm hình to đập vào mắt Sen. Bất ngờ thảng thốt, Sen len lén đưa mắt nhìn quanh như sợ bị ai bắt gặp... Rồi theo một thôi thúc kỳ lạ, nàng lại đưa tay vào con chuột. Click. Click. Sau mỗi cú click chuột, một tấm hình khác lại hiện ra. Tất cả trụi trần và nóng bỏng. Sen nghe máu nóng trong người mình như dồn lại. Bàn tay click chuột run run. Không thể cưỡng lại được sự tò mò mãnh liệt trước những điều mới mẻ, Sen lại click, click, click...
Một hơi thở nóng hổi phả vào gáy làm Sen giật mình. Nàng chưa kịp có phản ứng gì thì một đôi bàn tay đã vòng qua siết chặt lấy nàng từ phía sau. Là Hưng. Tai nàng ù lên trước những lời thì thầm. Cả người nàng như thất thần tê dại. Nàng quay mặt lại để tìm khuôn mặt Hưng. Mũi chạm mũi, môi chạm môi...
Rồi bất thần chạm vào đôi mắt Hưng, Sen rùng mình khiếp hãi. Trong đôi mắt lờ đờ là những đường gân máu đỏ ngầu. Đôi mắt ánh lên những tia hoang dại của một con dã thú sắp vồ mồi.
Sen hốt hoảng thét lên, rồi đẩy mạnh Hưng ra. Bị bất ngờ, Hưng ngã nhoài trên nền đất. Sen run rẩy chạy băng ra khỏi phòng. Đường phố đang hồi nhộn nhịp. Vẫn còn đâu đó vài tia nắng chiều sót lại trên nền trời xanh thẳm...
2.
Ngày hôm ấy Sen cho anh chàng chờ hơn một tiếng đồng hồ ở ngoài sân. Tới khi mở cửa, nàng bất ngờ vì gặp phải một khuôn mặt lạ hoắc. Lại là khuôn mặt trắng trẻo của một chàng công tử... nhưng không phải là Hưng. Chàng trai tươi cười:
- Xin lỗi, cho tôi hỏi, đây có phải là nhà của ông Trùm?
- Dạ... phải, anh là ai... muốn tìm bố tôi có chuyện gì?
- Tôi là sinh viên đến đây để thực tập...
- Tôi... xin lỗi... anh đợi có lâu không?
Chàng trai cười thật tươi:
- Không, không lâu... tôi mới xuống xe, rồi lại đi đò đến đây. Nãy giờ có cơ hội thơ thẩn để hít thở không khí trong lành của làng quê, tôi thích lắm...
Bố Sen bảo chàng trai về đây để dạy học cho những đứa trẻ nghèo trong vùng. Sáng sáng, ông lấy xuồng đưa chàng trai đi vào tận những kinh vùng sâu, đến chiều tối mới lại đưa chàng về nhà. Sen ngạc nhiên vì thái độ tôn trọng khác thường mà bố dành cho chàng sinh viên thực tập. Sen cũng thấy lạ vì cung cách đạo mạo trầm lặng của chàng sinh viên. Trông người thì rõ là dân phố, nhưng lại rất háo hức nghe về chuyện của những người nghèo ở thôn quê, chuyện của những trẻ em bị bỏ rơi, chuyện của những con người không được học hành...
Dù sao đi nữa, Sen không có nhiều cơ hội để gặp gỡ chàng trai. Đúng ra, nàng hay tìm cách lánh mặt chàng. Có vẻ lạ lùng, nhưng từ khi lờ mờ hiểu ra điều mà Hưng đã dàn xếp để chào đón mình trong căn phòng trọ buổi chiều hôm ấy, Sen đâm ra giận dỗi và nghi ngờ những người đàn ông mặt mũi trắng trẻo và miệng lưỡi ngon ngọt. Nàng nghi ngờ cả những khi chàng trai chỉ lịch sự mỉm cười thân thiện với mình. Sự có mặt của chàng trai trong nhà khiến nàng nghĩ đến Hưng...
3.
Sáng hôm ấy, bố Sen có việc đột xuất phải đi lên huyện. Trước khi đi, ông bảo Sen giúp ông đưa chàng trai vào vùng sâu. Sáng hôm ấy... mọi thứ cứ như một cuốn phim trôi qua trước mắt Sen. Sen được chứng kiến bao điều mới mẻ và lạ lẫm.
Nơi xuồng họ cập bến là một khoảng đất trống nằm trên bờ kinh. Lớp học là một căn chòi trống được dựng lên bởi những cây cột tràm, được che chắn bởi những tán lá dừa nước. Căn chòi đầy ắp cả người lớn lẫn trẻ con. Chàng trai vừa bước vào chòi thì đám nhóc đã nhao nhao vồ vập: Ông thầy... Ông thầy... Sau một hồi giành nhau cái balô nho nhỏ của chàng, cuối cùng đám nhóc lôi ra một chiếc kèn Harmonica, một quyển Kinh Thánh, mấy cây bút chì và vài cuốn tập...
Buổi học mở đầu bằng tiết mục thổi Harmonica. Chàng trai thổi những bài thánh ca quen thuộc mà giáo họ của Sen hay hát trong những dịp lễ Chúa nhật. Mọi người thích thú lẩm nhẩm hát theo... Sen ngạc nhiên khi thấy người ta đón chàng trai như đón một người bạn đã thân thiết từ bao giờ. Sen cũng ngạc nhiên khi thấy từ lúc bước vào nơi của những người nghèo chàng trai dường như đã biến thành một con người khác. Ngồi trước những cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, chàng trai không còn là con người ngại ngùng trầm lặng. Sen bị thu hút bởi cách chàng trai nói chuyện và cười đùa với mọi người, bởi cách chàng dạy dỗ cho những đứa trẻ đen nhẻm bẩn thỉu, bởi cách chàng chăm chú lắng nghe những câu chuyện kể không đầu không đuôi của mấy bà nhà quê... Sen bị hút bởi tiếng cười trong veo lạ lùng của chàng trai hòa trong tiếng cười thỏa thích của những người dân quê chân chất.
Nàng nhận ra một điều đơn giản: chàng trai là người tốt bụng. Nhưng chàng đến đây để làm gì? Chàng tìm gì nơi đây? Chàng tìm gì nơi những con người cơm ăn không đủ no áo mặc không đủ ấm này? Chàng vui gì nơi những con người nghèo khổ thất học này? Tự mình, Sen biết chẳng bao giờ mình có thể trả lời được những thắc mắc ấy...
4.
Trên đường về, chàng trai xin Sen dạy cho mình lái xuồng. Sau một hồi lập bập, cuối cùng chàng trai cũng có thể làm cho chiếc xuồng chạy êm trên mặt nước. Ngồi một mình không biết làm gì, tự dưng Sen thấy mình thừa thãi bối rối. Sau một hồi lặng lẽ, Sen lại thả hồn mình vào những mơ mộng lãng đãng. Chàng trai lại khiến nàng nhớ đến Hưng...
Sen tự hỏi không biết bây giờ Hưng thế nào. Đã hơn hai tuần lễ trôi qua, vậy mà tất cả những hình ảnh của buổi chiều hôm ấy như vẫn còn mới nguyên trong Sen. Chúng như đã trở thành một phần trong tâm trí nàng, trong những lần lãng đãng mơ mộng, và cả trong những giấc mơ. Nàng bỗng nhận ra rằng có những điều chỉ cần được một lần đi vào tâm trí con người, là dấu ấn chúng đọng lại sẽ chẳng bao giờ phai nhòa. Tâm trí nàng như một tờ giấy trắng đã bị nhuốm bẩn bởi những dấu chân đen... Không biết đã bao lần Sen hồi tưởng lại hình ảnh cô bé ngu ngơ với những cái click chuột, hình ảnh từ chiếc máy vi tính, hình ảnh Hưng nằm chỏng chơ ngơ ngác sau khi bị nàng xô ngã... Nghĩ lại những điều ấy, nàng vẫn thấy mình còn nóng bừng cả mặt. Sen thấy ngượng với Hưng và ngượng với chính mình.
Dù sao đi nữa, Sen vẫn thấy mình thật may mắn khi tránh được những gì có thể xảy ra sau đó. Nàng quả thật sợ mất Hưng, nhưng nàng còn sợ hơn nữa nếu mình đánh mất điều gì đó quý giá nhất của một con người. Trong con người, có những điều thật sự quý giá mà mỏng mảnh biết bao. Chỉ cần một cái buông tay vô tâm, người ta sẽ dễ dàng làm vỡ nát nhiều thứ.
Nếu buổi chiều hôm ấy nàng buông thõng mình trong vòng tay của Hưng, mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ?... Nàng nhớ đến cô Tư, người lặng lẽ sống bên mép làng, suốt đời mang theo nơi mình tội danh không chồng mà có chửa. Nàng mường tượng đến những lời xầm xì của các bà mẹ bên hông nhà thờ sau những giờ kinh chiều. Nàng tưởng tượng đến ánh mắt nguýt dài đầy dè bĩu của bà con trong xứ đạo. Nàng nghĩ đến ba mình, nghĩ đến danh giá của gia đình ông Trùm... Bao giá trị truyền thống của xứ đạo mà những người trẻ như nàng phải gìn giữ, là những khuôn phép gò ép hay là những giá trị đạo đức giúp người ta sống là người hơn?...
Cũng có lúc nàng đã nghĩ rằng, nếu chuyện có lỡ xảy ra, có thể nàng và Hưng sẽ tìm được một cách giải quyết gọn gàng trên phố, như đôi lần nàng đã nghe ai đó trong nhóm bạn của Hưng nói bóng gió. Mọi chuyện sẽ êm xuôi sau một chuyến đi phố... Nhưng liệu như thế, cuộc đời của nàng sẽ tiếp tục buông xuôi dễ dàng chăng? Liệu lương tâm nàng có im lặng dễ dàng chăng? Liệu nàng có thể tha thứ cho mình chăng?...
5.
Những cái lúc lắc của chiếc xuồng kéo Sen trở về với thực tại. Sen nghĩ về chàng trai đang cùng mình trên chiếc xuồng con giữa khoảng đồng không mênh mông sông nước. Giữa họ đã luôn có một khoảng cách vô hình, khoảng cách tưởng là mỏng manh nhưng dường như bất khả vượt qua. Sen nghĩ về đôi mắt trong veo, nghĩ về giọng cười trong veo của chàng trai. Đối diện với những cái trong veo ấy, tự dưng nàng thấy mình đục và bẩn quá. Nàng không biết chàng trai nghĩ gì khi đối diện với nàng, nhưng chắc hẳn nó không đen tối và tội lỗi như những gì cứ ám ảnh tâm trí nàng trong suốt những ngày qua.
Bỗng dưng Sen nghe tiếng chàng trai kêu lên thích thú: Ô, xem kìa... Hướng về phía chàng trai đang chỉ tay, Sen nhìn thấy cả một cánh đồng sen bát ngát. Thôi chết! Thì ra nãy giờ cứ thả hồn mơ mộng, nàng không nhận ra rằng chàng trai đã lái chiếc xuồng đi lạc đường. Thay vì rẽ theo hướng về nhà, chiếc ghe của họ lại đi thẳng đến đồng sen.
Sen đang vào mùa nở rộ. Cả vùng sen bát ngát trải dài như một tấm thảm hoa khổng lồ lay động trên mặt nước. Chàng trai thích thú cất tiếng cười vang...
Sen nhớ có một lần nàng phụng phịu với bố rằng tại sao ông lại đặt cho nàng cái tên là Sen. Tên gì nghe quê mùa chết đi được! Lần ấy bố lấy xuồng đưa nàng đến cánh đồng này. Bố bảo vì thích những đóa hoa sen, nên ông đã lấy tên ấy mà đặt cho nàng. Những đóa sen tượng trưng cho sự trong trắng. Sen cứ thầm lặng mà sống, nhưng luôn biết cách vươn cao khỏi mặt nước sình lầy. Vươn mình lên cao chính là một thôi thúc tự nhiên âm thầm mà liên lỉ mãnh liệt giữa lòng sen. Rồi ông giải thích: Sen có nghĩa là đẹp. Để minh họa cho điều mình nói, ông cất giọng ngâm nga:
“Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn...”
Sen nhớ hồi ấy bố còn nói rằng những đóa sen cũng là biểu tượng của sự sống. Trên vùng sóng nước long đong chập chờn, những bụi sen vẫn cứ sống và trổ hoa tươi tốt. Trong lòng sen dường như luôn tiềm tàng một nguồn sống dư đầy. Nước dâng đến đâu, những cây sen lại vươn cao đến đó. Vươn lên khỏi lũng sình lầy để đón nắng trời, để gặp gió khơi, để những cánh hoa trắng muốt tinh khôi không bị nhuốm bẩn bởi dòng chảy ô nhiễm...
Chiếc xuồng của họ lờ lững lướt đi vào giữa vườn sen. Những đóa hoa sen gần thật gần, đến độ chỉ cần vươn tay là chạm được. Hương sen thơm ngan ngát. Sắc sen đẹp mặn mà... Sen nhoài người ra khỏi xuồng để với tay hái một đóa hoa sen cạnh mình. Cầm được chiếc hoa trong tay, Sen bất chợt bị mất thăng bằng vì chiếc xuồng chòng chành. Nàng chao qua đảo lại, rồi ngã nhào về phía chàng trai. Có thể là vô tình. Có thể là hữu ý... Chàng trai vội đưa tay đỡ lấy Sen. Khi chiếc thuyền trở lại thăng bằng, Sen thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay chàng trai. Nàng nghe cả tiếng con tim mình và con tim của chàng trai đang gióng nhịp dồn dập.
Vội buông vòng tay khỏi Sen, chàng trai ngượng ngùng lí nhí...
- Tôi... xin lỗi...
Ngước nhìn lên, Sen lại một lần nữa nàng chạm vào đôi mắt trong veo. Người ta nói đôi mắt trong veo là cánh cửa sổ dẫn vào một tâm hồn trong veo... Nhìn dáng vẻ lúng túng của chàng trai, Sen lại thấy mình có lỗi.
Tự dưng Sen hỏi một câu ngớ ngẩn:
- Anh... anh có phải là thầy tu không?
Trước sự ngạc nhiên của Sen, chàng trai gật đầu:
- Phải, phải... tôi là thầy tu. À, nhưng mà tôi phải nói mình là sinh viên thì mới có thể về vùng này để làm việc được... vì lý do an ninh mà. Tôi đến đây với tư cách là một thầy giáo thì mới không bị để ý, mới có tự do để tiếp xúc với bà con...
Sen hiểu điều này. Tự dưng nàng thấy mình ngớ ngẩn ghê khi không nhận ra điều ấy ngay từ đầu. Trước đây, cũng đã có nhiều tu sĩ đến liên hệ với bố nàng để vào làm việc trong vùng sâu cho những bà con nghèo. Họ dừng chân ở nhà nàng như một trạm trung chuyển. Họ phải thật kín đáo để thích nghi với những khó khăn kỳ lạ của hoàn cảnh. Hồi ấy, nàng vẫn thường hay nghe bố chép miệng than cuộc sống này sao mà kỳ lạ. Kỳ lạ ở chỗ những người làm việc tốt thì phải âm thầm ý tứ, còn những kẻ làm bao chuyện động trời thì cứ nghiễm nhiên công khai...
Im lặng một hồi, Sen lại lên tiếng:
- Mà nè, tại sao anh... ơ... thầy lại đi tu?...
Dường như đã qua cơn bối rối, chàng trai cười thật tươi:
- Tại thích.
- Sao lại thích? – Sen nhất định không buông tha.
- Hỏi thế thì thật khó trả lời... Nói sao nhỉ?
Sau một hồi lúng túng chàng trai cũng bắt đầu nói. Chàng nói chàng tin rằng mình được sinh ra để đi tu. Đi tu như là điều đã được chuẩn bị cho chàng từ rất lâu. Đi như có một điều gì đó cứ thôi thúc không ngừng trong lòng chàng. Chàng được sinh ra và lớn lên trong một gia đình công giáo đạo đức, bố chàng đã từng là một chủng sinh phải từ bỏ ước mơ sống đời dâng hiến vì chủng viện bị giải tán trước những đổi thay của thời cuộc. Từ nhỏ, chàng đã được nghe kể nhiều về đời tu, về những sinh hoạt trong tiểu chủng viện, về ước mơ không thành của bố... Chẳng biết tự bao giờ, những điều ấy đã trở nên một phần ước mơ của chàng. Dâng hiến cả cuộc đời để sống ơn gọi tu trì trở nên một ướ mơ vừa tự nhiên vừa linh thánh. Ước mơ ấy được nuôi dưỡng từ những giờ kinh tối của gia đình, từ những buổi lễ của xứ đạo, từ những giá trị truyền thống mà người công giáo gìn giữ...
Rồi chàng trai kết luận: có những giá trị đẹp được bén rễ từ rất sâu trong con người. Những giá trị ấy là âm thầm vô hình, nhưng luôn có sức mạnh rõ nét chi phối những chọn lựa và cung cách sống của một con người.
Sen hiểu điều ấy. Sen nhớ đến thời khắc mình vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Hưng. Như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó từ rất sâu trong con người nàng bừng lên. Sức mạnh ẩy giúp nàng vượt thắng những đòi hỏi của con người xác thịt. Sức mạnh ấy đẩy nàng vượt ra khỏi tình trạng thụ động khờ khạo. Sức mạnh ấy bỗng dưng bùng phát đẩy nàng vượt lên cao...
Sau một hồi lâu, Sen lại thắc mắc:
- Hồi giờ thầy... có người yêu chưa? Bộ thầy không biết yêu hay sao mà đi tu?
Chàng trai ngạc nhiên:
- Sao lại không biết yêu...
- À, ý là bộ thầy chưa bao giờ có tình cảm với ai, chưa từng yêu một người con gái nào? Bộ thầy từ bỏ dễ dàng ước mơ về một mái ấm gia đình hạnh phúc sao? Bộ tình cảm của con người là không tốt sao? Bộ tình yêu là có tội sao?
Sen hỏi một thôi một hồi những câu hỏi khó nghe khiến chàng trai phải trợn tròn con mắt. Sau một hồi thinh lặng, chàng trai đủng đỉnh đáp:
- Sen có nghe bài hát hày bao giờ chưa nhỉ? - Rồi chàng cất tiếng hát nho nhỏ:
“Chúa không lầm khi Ngài dạy con yêu,
dù đường tình con oan trái nhiều.
Vì Chúa đã biết từ ngàn xưa,
từng giây rung cảm trong lòng
là từng giây hơi thở rực nóng”. (Chúa Không Lầm – Kim Long)
Không có con người nào chai sạn như sỏi đá, cũng không có con người nào vô tâm như cỏ cây. Con người nào cũng là người được Chúa cho một thân xác bằng thịt và một trái tim bằng thịt. Chúa thật dễ thương khi ban cho thân xác và con tim con người có khả năng rung động và có những tình cảm thật đẹp. Điều quan trọng là con người sống sao với những rung cảm ấy để còn được xứng đáng với ân huệ mà Chúa ban, phải không? Đi tu cũng là một cách lựa chọn để đáp trả lại ân huệ ấy mà.
Điều chàng trai nói làm Sen suy nghĩ về những gì đang diễn ra giữa lòng mình trong thời gian qua. Tất cả những biến động ồn ào cứ gầm gào trong nàng như thể con nước đang chực tràn bờ. Những biến động mới mẻ mà đen đủi. Nàng nhận ra sự giằng con ngay trong chính con người mình giữa một bên là những mời gọi tội lỗi và bên kia là những khao khát vươn lên. Có lúc Sen thấy mình nhỏ bé như một chiếc thuyền con giữa chênh chao sông nước, luôn có thể bị chìm đắm bất cứ lúc nào...
Nàng lặng yên nhìn chiếc xuồng con lướt đi trên mặt sông. Dòng nước giữa đồng sen bị khuấy động đã ùng ục sủi bọt và trở nên đục ngầu. Chiếc xuồng con vẫn hếch mõm lên trời lướt mình về phía trước... Đã quen thuộc với vùng sông nước từ nhỏ, nhưng lúc này Sen mới để ý đến sự trái ngược lạ lùng giữa dòng sông và chiếc xuồng con: dòng sông nước bao la luôn biến động, còn chiếc xuồng con thì mỏng manh bé xíu. Tưởng rằng lúc nào chiếc xuồng con cũng có thể bị tràn phủ ngợp chìm bởi con nước, tưởng rằng những rác rưởi ô uế từ dòng sông luôn có thể cuốn trôi và dìm sâu chiếc xuồng con... thế mà chiếc xuồng vẫn cứ lướt đi nhẹ nhàng trên mặt nước. Chỉ cần con người biết điều khiển và làm chủ, mỗi nhịp hướng mình lên cao sẽ là một bước đẩy họ tiến về phía trước.
Lặng yên một hồi, Sen lại lên tiếng:
- Có lẽ như thầy vậy mà hay... Yêu đương bây giờ lằng nhằng quá, tội lỗi quá...
Chàng trai lại cười thật hiền:
- Hình như chỉ có con người mới hay lằng nhằng, chứ tình yêu đâu có lằng nhằng... Yêu nhau đâu có tội. Bởi vì tình yêu có bao giờ là tội đâu. Làm hoen ố tình yêu của mình mới là có tội. Đạp đổ đi tương lai tốt đẹp của tình yêu mình mới là có tội.
Sen nghĩ đến tình yêu của mình. Bây giờ thật sự nàng chẳng biết phải bắt đầu lại từ đâu. Có lẽ nàng sẽ chẳng còn có thể đối diện với Hưng hồn nhiên và trong sáng như thuở ban đầu. Trong tình yêu, họ đã khuấy lên những điều không được phép khuấy động, và tình yêu ấy đã bị nhuốm bẩn bởi nhiều bợn nhơ...
- Thầy ạ, có phải thời buổi bây giờ sống trong sạch là khó lắm không?
- Có lẽ vậy... Tôi đã qua một thời sinh viên, nên tôi hiểu phần nào những khó khăn của việc sống trong sạch giữa một môi trường bị thấm nhiễm bởi quá nhiều tạp chất. Văn minh phố thị mở ra một thế giới bao la cho người trẻ, nhưng cũng đặt ra trên bước đường họ đi bao là cạm bẫy... Trong con người luôn có những góc khuất mỏng manh và dễ bị thương tổn, thế giới hiện đại lắm khi lại đụng chạm và khai thác chính vào những góc khuất ấy. Con người thì yếu mềm như một nhóm rơm khô dễ cháy, mà những mời mọc của thế giới hiện đại thì mạnh mẽ và quyến rũ như những ngọn lửa thiêu...
- Vậy thầy thường làm gì để có thể vượt lên trên những nhếch nhác của cuộc sống và những tạp nhạp của lòng mình?
Không chần chừ, chàng trai đáp:
- Tôi cầu nguyện. Tôi cầu nguyện nhiều với Mẹ Maria. Giữa cuộc sống có nhiều góc tối, tôi cần một mẫu gương thật trong, thật sáng và thật đẹp để soi mình. Trước Mẹ, tôi thấy lòng mình luôn trầm lặng và bình an. Tôi thích những lời nguyện đơn sơ mà sâu lắng của lời kinh Kính Mừng: Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội, bây giờ và trong giờ lâm tử... Lời kinh ấy vừa là lời nhắc nhở tôi về thân phận con người của mình, đồng thời vừa là lời nhắc nhở về cuộc chiến liên lỉ để vươn mình lên cao...
Chiều lặng im. Bóng nắng mênh mông dát vàng trên cả cánh đồng. Gió nhẹ đưa những tán lá sen như thì thào vẫy gọi. Những búp sen đong đưa la đà trên mặt nước. Hương sen vẫn thoang thoảng ngát thơm....
6.
Hai tuần sau chàng trai lên đường. Sen thấy má mình cũng nóng hổi trước những giọt nước mắt chia tay của bà con. Một tháng nơi này, có lẽ chàng trai đã không làm được nhiều điều... nhưng chàng đã khơi dậy được nhiều. Từ ngày gặp chàng trai, Sen mới thấy yêu mình hơn. Được nhìn bằng cặp mắt trân trọng, Sen tự nghĩ mình được nhắc nhở phải biết trân trọng mình hơn.
Sự xuất hiện của chàng trai cũng khiến Sen nhìn lại cuộc đời và lối sống của mình. Chàng trai từ nơi xa xôi đến đây chỉ để làm một chút gì đó cho bà con dân nghèo. Còn nàng, nàng sống cạnh bên họ, chẳng lẽ nàng chẳng thể chia sẻ gì với họ sao? Cuộc sống chung quanh còn biết bao người đang cần mình, có biết bao điều tốt đẹp mình có thể làm cho những người xung quanh... Nàng tin rằng mình luôn có thể làm được điều gì đó đẹp đẹp và hữu ích cho cuộc đời. Đẹp hơn nhiều so với việc chỉ luẩn quẩn trong thế giới nhỏ hẹp của riêng mình. Hữu ích hơn nhiều so với việc chỉ biết giam mình trong những ám ảnh của bao mời gọi ích kỷ và thấp hèn...
Cầm trong tay xâu chuỗi Mân Côi mà chàng trai tặng trước lúc chia tay, Sen tự hứa với lòng mình nhiều điều lắm. Nàng sẽ tập cho mình thói quen tâm sự với Mẹ mỗi tối. Nàng sẽ luôn ngước nhìn lên Mẹ để tìm thấy cho mình con đường đi về vùng trời ánh sáng...
Sẽ có nhiều điều nơi nàng được bắt đầu lại. Và Sen sẽ thực là Sen...