CHÚA CÓ VIỆC CẦN DÙNG

Nhân ngày Truyền thống hội ngộ cựu Chủng Sinh - Tu Sĩ giáo hạt Phú Yên

“Nếu có ai hỏi : “Tại sao các anh cởi lừa người ta ra”, thì cứ nói : “Chúa có việc cần dùng !” Hai người được sai liền ra đi và thấy y như Người đã nói. Các ông đang cởi dây lừa, thì những người chủ nói với các ông : “Tại sao các anh lại cởi lừa người ta ra ?” Hai ông đáp : “Chúa có việc cần dùng” (Lc 19, 31-34)

Anh chị em cựu chủng sinh, tu sĩ kính mến,

Chúng ta lại thêm một lần hội ngộ. Cuộc hội ngộ “truyền thống” của những người đã từng có chung “khoảng trời kỷ niệm đời tu” mà ngày Chúa Nhật IV Phục Sinh-Chúa Nhật Chúa Chiên Lành luôn là một thời điểm nhắc nhớ, khơi gợi đầy ý nghĩa.

Năm nay, tôi muốn chia sẻ cùng anh chị em một gợi ý nhỏ mà tôi chợt tìm thấy trong chính lời căn dặn của Chúa Giêsu dành cho các Tông đồ trong biến cố Ngài tiến vào thành thánh Giêrusalem để dấn thân vào cuộc khổ nạn cách đây gần 2000 năm : “CHÚA CÓ VIỆC CẦN DÙNG” (Lc 19,31).

Trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa, quả thật, Chúa “có rất nhiều việc” cần dùng đến các phương tiện của nhân loại, cần dùng đến bàn tay cọng tác và sự quảng đại của mỗi người chúng ta. Đúng như một lời nhận xét truyền thống của Giáo Hội từ ngàn xưa : “Chúa dựng nên tôi mà không cần có tôi ; nhưng Chúa không thể cứu độ tôi, nếu tôi không cọng tác”. Ngay từ những trang đầu của lịch sử cứu rỗi, nếu những con người như Abraham, Giuse, Môsê, Đa-vít, Giêrêmia, Esther…đã khước từ lời đề nghị “cần dùng” của Chúa, thì chắc lịch sử thế giới sẽ không như ngày hôm nay. Cũng vậy, khi “đến thời viên mãn”, nếu tiếng “FIAT” không nở trên môi của người thôn nữ đồng trinh Maria, không âm thầm hiện thực nơi tâm hồn khiêm nhu vâng phục của chàng thợ mộc Giuse…thì không biết thế giới nầy được đón nhận món quà tặng vĩ đại của tình yêu Thiên Chúa chưa ?

Có một điều lạ lung và thú vị đó là Thiên Chúa thích dùng những “phương tiện bé nhỏ, tầm thường” để phục vụ cho các công trình vĩ đại của Ngài.

- Để làm một lãnh tụ giải thoát dân Ít-ra-en khỏi bàn tay độc tài của hoàng đế Pharaon, Chúa đã dung một Môsê ngọng nghịu.

- Để ban sức mạnh vô địch cho Samson, Chúa dùng những sợi tóc mỏng manh.

- Để chém đầu đại tướng Hôlêphê, Chúa dùng cánh tay liểu yếu đào tơ của một phụ nữ.

- Để chiến thắng trong cuộc đọ sức không cân bằng với chàng khổng lồ Goliat, Chúa dùng một chàng chăn chiên Đavit với vũ khí đơn sơ : tấm áo da cừu và chiếc ná với vài viên đá cuội…

Chính vì thế, chúng ta không lấy làm lạ khi Con Thiên Chúa xuống thế làm người, Ngài đã chọn sinh ra làm con trong một gia đình khó nghèo khiêm hạ ở làng quê Nadaret ; và khi công khai ra đi rao giảng Tin Mừng, Ngài đã chọn một số đông các tay thuyền chai vai u thịt bắp thất học bên bờ hồ Galilê cọng tác với Ngài và sau đó thay mặt Ngài thiết lập Hội Thánh giữa trần gian.

Và kể từ độ ấy, Thiên Chúa lại tiếp tục “cần dùng” đến bao con người nam nữ trãi qua muôn thế hệ để Tin Mừng Cứu độ được loan báo cho muôn dân và để Hội Thánh Chúa Kitô trở thành địa chỉ quy tụ muôn người trên thế giới.

- Để làm chứng cho tính ưu việt và khả thi của việc thực hành con đường Tám Mối Phúc, Thiên Chúa đã dùng đến một Phanxicô khó khăn thành Assisi.

- Để tạo mối dây hiệp nhất cho Giáo Hội trong một bối cảnh đầy nhiểu nhương rạn nứt, Thiên Chúa đã dung người nữ tu Catarina.

- Để đem lại sự thánh thiện và mẫu gương thuyết phục cho cuộc đời của các linh mục, Thiên Chúa đã dung một luinh mục nghèo thất học Gioan Maria Vianney.

- Để đem lại sự tươi mát, trẻ trung, hồn nhiên và sự thuyết phục của sứ điệp Tin Mừng cho thế giới, Chúa đã dung một nữ tu dòng kín mà cuộc đời chỉ võn vẹn 24 xuân xanh.

- Để đánh sập một hệ thống ý thức hệ quái ác và đem lại luồng gió mát của tự do và nhân bản cho nhân loại, niềm tin yêu và hy vọng cho Hội Thánh, Thiên Chúa đã dùng một Vị Mục Tử mà hành trang tinh thần và vũ khí duy nhất đó là hai tiếng “Đừng Sợ !”…

Và như thế, chúng ta có thể xác tín rằng, cho mãi đến ngày tận thế, Thiên Chúa vẫn “có việc cần dùng” đến mỗi một người trong nhân loại chúng ta. Ngài cần đến đôi tay chúng ta để xoa dịu những vết thương đau trên thân phận của nhiều người ; Ngài cần đến khối óc chúng ta để dựng xây Giáo Hội và thế giới mỗi ngày mỗi tươi đẹp hơn ; Ngài cần trái tim chúng ta để “Giới răn yêu thương của Ngài” được hiện thực mỗi ngày trong đời thường cuộc sống ; Ngài cần những gia đình Công Giáo thánh thiện thủy chung để làm chứng cho tính khả thi và ưu việt của Bí tích Hôn Phối ; Ngài cần những bước chân nhiệt thành, quảng đại của các bạn trẻ để ra đi xây dựng một thế giới mới trên nền tảng của Tin Mừng Tám Mối Phúc Thật ; Ngài cần những giáo dân khiêm nhường và đạo đức hăng say dấn thân phục vụ cộng đoàn để Giáo Hội của Ngài luôn là dấu chỉ của sự hiệp nhất và thánh thiện giữa trần gian…

Cách riêng, các bạn cựu chủng sinh-tu sĩ, Chúa Giêsu và Nhiệm Thể của Ngài đang rất cần các bạn, cho dù đôi lúc, các bạn đã có lần cảm thấy mình như những kẻ “Chúa không cần dùng đến” khi lìa xa mái ấm viện tu. Nếu cuộc đời và thân phận của các bạn giờ nầy chỉ thuộc thành phần của những giáo dân thật bình thường, ẩn khuất giữa bao nhiêu nhọc nhằn, vất vả chải bương trong cuộc sống, một sự bình thường, lặng lẽ gần như một “chú lừa con” trong đô hội của ồn ào náo nhiệt, thì các bạn hãy tin rằng “Chúa đang cần đến nó”. Chúa cần các bạn hãy can đảm và khiêm nhu để Chúa “ngồi lên trên cuộc đời mình” để biểu tỏ vinh quang và quyền năng Chúa. Chúa đang cần bạn đưa Chúa vào trong “Giêrusalem của cuộc sống đời thường” để nơi đó Chúa tái hiện mầu nhiệm Tử Nạn Phục Sinh mang ơn cứu độ cho toàn thế giới.

Chúc quý bạn một Mùa Phục Sinh đầy hân hoan và chan hòa thánh đức và mãi mãi không quên lời dặn dò của Chúa dành cho mỗi một người trong tất cả chúng ta : “Chúa có việc cần dùng”.

LM. Giuse Trương Đình Hiền