Cái số của tôi Ông Trời bắt không có cha, nên tôi không có một chút kinh nghiệm nào về người cha trần gian của tôi cả!. Tôi nhớ không lầm thì từ cái thuở tôi biết suy nghĩ thì không một lần tôi ao ước muốn có cha, tôi không hiểu sao vì sự ao ước ấy không một lần đến trong đầu và trong đời tôi?. Có thể vì khi tôi còn nhỏ thì hình ảnh của người cha của tất cả bạn bè hay người thân thương của tôi, họ không có sự trìu mến và yêu thương gia đình hay con cái của họ, để tôi cảm thấy cần phải có người cha bên cạnh.
Người cha trong ký ức của tôi là những người cha lạnh lùng và dữ tợn. Tôi chỉ thấy họ la lối, đánh đòn, và phạt các con của họ qua rất nhiều hình thức khác nhau. Có thể đó là cách thời của tôi xưa ở VN mà các người bố cần phải nghiêm nghị và dữ tợn vậy đối với các con của họ chăng? Vì sợ chúng hư hỏng nhất là các con trai của họ. Rồi thì trong trường học cũng vậy, sự trừng phạt những đứa học trò con trai là những lằn roi đánh vun vút vào các tay hay các lưng của những thằng học trò con trai, có thành tích luôn phá phách, mà tôi nghe ông nhà tôi kể lại.
Rồi thì sau biến cố của năm “75”, tôi đã được sang Mỹ định cư ở tuổi đời còn rất non trẻ. Ở tuổi còn cắp sách đến trường học cho hết bốn năm trung học, rồi đại học. Tôi cũng chẳng thấy cần có bóng dáng của người cha trong cuộc đời đầy khốn khổ và thiếu thốn của tôi.
Ở đây sở dĩ tôi không có ý than vãn gì đâu hay muốn được chú ý đến, hoặc muốn ai tội nghiệp dùm cho tôi, mà những gì tôi muốn nói ở phần sau mới là quan trọng cho cả cuộc đời tôi.
Có thể vì cuộc đời của tôi Ông Trời bắt phải vậy, phải khác với mọi người, phải như thế là để giúp Người một bàn tay cho công trình của Người trên trần thế này hay chăng???. Tôi chỉ biết có một điều là cả tuổi trẻ của tôi, không một người thân thiết có thể ủi an và xoa dịu được những gì quá khứ tôi phải một mình gánh chịu. Tôi mồ côi mồ cút từ tấm bé. Có cha nhưng được ghi vào thẻ học bạ và giấy khai sanh “bố: vô danh”. Chắc nhờ thế mà tôi tự tung tự tác muốn học thì học mà muốn chơi thì chơi, chẳng một ai trông chừng trông đỗi tôi hết!. Nói thế thì chắc không đúng bởi nếu tôi mồ côi mồ cút, không ai trông chừng, thì chắc tôi đã ra hư hỏng từ lâu lắm rồi!.
Thiết tưởng Cha tôi Người vẫn luôn trông chừng tôi qua Chúa Thánh Thần?. Giờ nghĩ lại tuy tôi không thấy Cha tôi đâu, nhưng có phải Người vẫn mãi sống gần bên tôi, như chưa từng bao giờ rời xa tôi cả!. Phải công nhận cả cuộc đời tôi sống gần như thui thủi có một mình, có những tư tưởng không mấy bình thường, cũng có những lần vui chơi không lành mạnh, nhưng không vì thế mà tôi vung đà quá trớn. Có những điều quá khứ không làm cho tôi quên được! Nhưng có phải thế tôi mới học đời và có kinh nghiệm đời?. Mà nhờ thế bây giờ tôi mới biết cách trông chừng và dậy các con cái của chúng tôi?.
Vì tôi côi cút nên lửa của Chúa Thánh Thần trong tôi không được rực nóng lắm!? Vì tôi côi cút nên nhà thờ là nơi tôi ít tới lui. Vì tôi côi cút nên hình bóng của Cha tôi không được rõ nét trong tâm hồn tôi và trong trái tim tôi. Và vì tôi côi cút nên cuộc đời của tôi cũng không có gì gọi là thành công, ngoài lấy được cái chứng chỉ y tá quèn, cũng gọi là đủ để tôi phụ giúp ông nhà tôi trong suốt bao nhiêu năm trời cùng nhau dưỡng dục nuôi nấng các con của chúng tôi.
Nhưng việc gì nó đến thì nó phải đến thưa anh chị em! Đó là ngày mà Chúa Thánh Thần đến để đánh thức tôi tỉnh dậy và trở về Nhà Cha trong tâm hồn quạnh quẽ của tôi. Ngày ấy chắc Cha của tôi bảo là đã đến lúc Nó phải biết Cha của nó hiện hữu, và phải thay đổi cuộc sống của nó. Phải biết là Nó có Cha và Cha nó rất thương nó. Để cuộc sống của nó phải được thay đổi, và để con cái của nó có nguồn cội đàng hoàng, và để chồng của nó nữa cũng phải biết Cha.
Thế là từ ngày đó trở đi Nó vô cùng hạnh phúc vì đã được Cha của nó nhận diện. Từ đó trở đi phụ tá của Cha nó đã luôn là người chỉ đạo cho nó sống thế nào thì vừa ý Cha của nó, sống sao để đẹp lòng Cha nó, và để sẽ được trở về nhà Cha nó vĩnh viễn. Thế là từ ngày nó biết Cha nó đến nay, không ngày nào mà nó không gần Cha nó, để thủ thỉ ngày cũng như đêm. Để hỏi ý kiến và cần người hướng dẫn. Thế là từ ngày đó Nó thực sự hạnh phúc sống bên Cha đời đời của nó thưa anh chị em!. Không ngày nào mà nó không lãnh nhận được Ơn của Người Cha. Không ngày nào mà nó còn ngờ vực hay nghi ngại trên con đường đời vì tuy Cha nó không thực sự nắm tay nó, nhưng Nó hiểu rất rõ là nó không đi xa hơn vòng tay yêu thương của Người.
Vâng, nhân ngày Father’s Day sắp đến đây, tuy tôi không có hình ảnh của người cha trần thế, nhưng tôi biết Cha của tôi đang ngự ở trên Trời, trong lòng, và trong trái tim của tôi. Tôi biết trong ngày Father’s Day Cha tôi rất vui sướng vì Người biết tôi yêu Người. Vì Người biết thấu trái tim tôi nên Người luôn gìn giữ tôi hằng ngày cho đến muôn đời sau. Tôi cũng xin chúc mọi người cha trần thế, kính chúc quý cha Linh Mục, tìm được hạnh phúc trong gia đình và trong cộng đoàn. Được Cha trên Trời luôn chúc lành và luôn yêu thương con cái Người bây giờ và mãi mãi, một tình yêu trao ban rất nhưng không. Amen.
Người cha trong ký ức của tôi là những người cha lạnh lùng và dữ tợn. Tôi chỉ thấy họ la lối, đánh đòn, và phạt các con của họ qua rất nhiều hình thức khác nhau. Có thể đó là cách thời của tôi xưa ở VN mà các người bố cần phải nghiêm nghị và dữ tợn vậy đối với các con của họ chăng? Vì sợ chúng hư hỏng nhất là các con trai của họ. Rồi thì trong trường học cũng vậy, sự trừng phạt những đứa học trò con trai là những lằn roi đánh vun vút vào các tay hay các lưng của những thằng học trò con trai, có thành tích luôn phá phách, mà tôi nghe ông nhà tôi kể lại.
Rồi thì sau biến cố của năm “75”, tôi đã được sang Mỹ định cư ở tuổi đời còn rất non trẻ. Ở tuổi còn cắp sách đến trường học cho hết bốn năm trung học, rồi đại học. Tôi cũng chẳng thấy cần có bóng dáng của người cha trong cuộc đời đầy khốn khổ và thiếu thốn của tôi.
Ở đây sở dĩ tôi không có ý than vãn gì đâu hay muốn được chú ý đến, hoặc muốn ai tội nghiệp dùm cho tôi, mà những gì tôi muốn nói ở phần sau mới là quan trọng cho cả cuộc đời tôi.
Có thể vì cuộc đời của tôi Ông Trời bắt phải vậy, phải khác với mọi người, phải như thế là để giúp Người một bàn tay cho công trình của Người trên trần thế này hay chăng???. Tôi chỉ biết có một điều là cả tuổi trẻ của tôi, không một người thân thiết có thể ủi an và xoa dịu được những gì quá khứ tôi phải một mình gánh chịu. Tôi mồ côi mồ cút từ tấm bé. Có cha nhưng được ghi vào thẻ học bạ và giấy khai sanh “bố: vô danh”. Chắc nhờ thế mà tôi tự tung tự tác muốn học thì học mà muốn chơi thì chơi, chẳng một ai trông chừng trông đỗi tôi hết!. Nói thế thì chắc không đúng bởi nếu tôi mồ côi mồ cút, không ai trông chừng, thì chắc tôi đã ra hư hỏng từ lâu lắm rồi!.
Thiết tưởng Cha tôi Người vẫn luôn trông chừng tôi qua Chúa Thánh Thần?. Giờ nghĩ lại tuy tôi không thấy Cha tôi đâu, nhưng có phải Người vẫn mãi sống gần bên tôi, như chưa từng bao giờ rời xa tôi cả!. Phải công nhận cả cuộc đời tôi sống gần như thui thủi có một mình, có những tư tưởng không mấy bình thường, cũng có những lần vui chơi không lành mạnh, nhưng không vì thế mà tôi vung đà quá trớn. Có những điều quá khứ không làm cho tôi quên được! Nhưng có phải thế tôi mới học đời và có kinh nghiệm đời?. Mà nhờ thế bây giờ tôi mới biết cách trông chừng và dậy các con cái của chúng tôi?.
Vì tôi côi cút nên lửa của Chúa Thánh Thần trong tôi không được rực nóng lắm!? Vì tôi côi cút nên nhà thờ là nơi tôi ít tới lui. Vì tôi côi cút nên hình bóng của Cha tôi không được rõ nét trong tâm hồn tôi và trong trái tim tôi. Và vì tôi côi cút nên cuộc đời của tôi cũng không có gì gọi là thành công, ngoài lấy được cái chứng chỉ y tá quèn, cũng gọi là đủ để tôi phụ giúp ông nhà tôi trong suốt bao nhiêu năm trời cùng nhau dưỡng dục nuôi nấng các con của chúng tôi.
Nhưng việc gì nó đến thì nó phải đến thưa anh chị em! Đó là ngày mà Chúa Thánh Thần đến để đánh thức tôi tỉnh dậy và trở về Nhà Cha trong tâm hồn quạnh quẽ của tôi. Ngày ấy chắc Cha của tôi bảo là đã đến lúc Nó phải biết Cha của nó hiện hữu, và phải thay đổi cuộc sống của nó. Phải biết là Nó có Cha và Cha nó rất thương nó. Để cuộc sống của nó phải được thay đổi, và để con cái của nó có nguồn cội đàng hoàng, và để chồng của nó nữa cũng phải biết Cha.
Thế là từ ngày đó trở đi Nó vô cùng hạnh phúc vì đã được Cha của nó nhận diện. Từ đó trở đi phụ tá của Cha nó đã luôn là người chỉ đạo cho nó sống thế nào thì vừa ý Cha của nó, sống sao để đẹp lòng Cha nó, và để sẽ được trở về nhà Cha nó vĩnh viễn. Thế là từ ngày nó biết Cha nó đến nay, không ngày nào mà nó không gần Cha nó, để thủ thỉ ngày cũng như đêm. Để hỏi ý kiến và cần người hướng dẫn. Thế là từ ngày đó Nó thực sự hạnh phúc sống bên Cha đời đời của nó thưa anh chị em!. Không ngày nào mà nó không lãnh nhận được Ơn của Người Cha. Không ngày nào mà nó còn ngờ vực hay nghi ngại trên con đường đời vì tuy Cha nó không thực sự nắm tay nó, nhưng Nó hiểu rất rõ là nó không đi xa hơn vòng tay yêu thương của Người.
Vâng, nhân ngày Father’s Day sắp đến đây, tuy tôi không có hình ảnh của người cha trần thế, nhưng tôi biết Cha của tôi đang ngự ở trên Trời, trong lòng, và trong trái tim của tôi. Tôi biết trong ngày Father’s Day Cha tôi rất vui sướng vì Người biết tôi yêu Người. Vì Người biết thấu trái tim tôi nên Người luôn gìn giữ tôi hằng ngày cho đến muôn đời sau. Tôi cũng xin chúc mọi người cha trần thế, kính chúc quý cha Linh Mục, tìm được hạnh phúc trong gia đình và trong cộng đoàn. Được Cha trên Trời luôn chúc lành và luôn yêu thương con cái Người bây giờ và mãi mãi, một tình yêu trao ban rất nhưng không. Amen.