ĐƯỢC GỌI CHO MỘT MỤC ĐÍCH
“Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn địa đàng, để họ trồng tỉa và coi sóc vườn”.
Thomas Carlyle nói, “Sống không có mục đích, con người như con tàu không bánh lái; một vật trôi dạt, vô dụng. Hãy có một mục đích sống! Và khi có nó, hãy dốc hết sức lực của trí óc và cơ bắp vào công việc Chúa muốn nơi bạn!”. Đồng tình với Thomas Carlyle, một nhà sản xuất phim nói, “Nếu chúng ta có trách nhiệm đối với ngân sách được Thiên Chúa trao, Ngài sẽ mở cửa. Đừng quên, bạn ‘được gọi cho một mục đích!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
‘Được gọi cho một mục đích’, cũng là chủ đề của Lời Chúa mồng 3 Tết, ngày Thánh Hoá Công Việc. Các bài đọc cho biết, nhân vật chính của câu chuyện lớn trong Thánh Kinh là ai, Ngài làm gì, muốn gì? Ngài là Thiên Chúa, Đấng tạo dựng muôn loài và con người; Ngài muốn con người tiếp tục công trình của Ngài, nó ‘được gọi cho một mục đích’, để “trồng tỉa và coi sóc vườn”.
Bài đọc Sáng Thế tiết lộ, khởi đầu của vũ trụ không là một tai nạn ngẫu nhiên, mà là kết quả từ ý muốn yêu thương và mục đích của Đấng Tạo Thành. Sau khi hoàn tất mọi sự trong năm ngày; ngày thứ sáu, Thiên Chúa tạo dựng con người. Ngài hình thành nó từ bụi đất. Không có gì “ngoạn mục” với chất liệu Ngài dùng! Bụi đất, tượng trưng cho một thứ gì đó ít giá trị, thấp kém và mọn hèn. Nhưng Thiên Chúa thở vào lỗ mũi con người; với hơi thở sự sống thần thánh này, con người đã trở thành một thực thể sống, như các dạng sống của các tạo vật khác. Tuy nhiên, chỉ con người mới được dựng nên theo hình ảnh Thiên Chúa; Ngài đặt vào hơi thở của Ngài, Thánh Linh của Ngài trong nó. Như vậy, khi hít thở một chút hơi thở của chính Thiên Chúa, con người được chia sẻ quyền thống trị vạn vật với Ngài. Và “Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn địa đàng, để họ trồng tỉa và coi sóc vườn”. Rõ ràng, nó ‘được gọi cho một mục đích!’.
Mục đích của Thiên Chúa thật rõ, “Để họ trồng tỉa và coi sóc vườn”. “Vườn” ở đây là “ngôi nhà chung”, theo ngôn ngữ của Đức Phanxicô, mà tất cả chúng ta có bổn phận chăm sóc; chăm sóc môi trường, chăm sóc lẫn nhau. Phaolô, một con người ‘được gọi cho một mục đích’, trong bài đọc thứ hai hôm nay, đã nêu gương cho tín hữu Êphêsô, “Những gì cần thiết cho tôi và cho những người sống với tôi, đôi tay này đã tự cung cấp. Tôi luôn tỏ cho anh em thấy, phải giúp đỡ những người đau yếu bằng cách làm lụng vất vả như thế”.
Với bài Tin Mừng, những nén bạc được trao, Chúa Giêsu cho thấy sự can đảm của hai hạng người đầu tiên, họ đã mạo hiểm, nên đã nhân đôi những gì đã lãnh nhận. Họ được ca ngợi vì cam kết của họ đối với Ông Chủ và đối với Vương Quốc Ngài. Trước hết, họ nhìn những ân ban đã lãnh nhận trong sự ngạc nhiên; cuộc sống, sức khỏe, đức tin, tài năng và đặc biệt, những con người đã lấp đầy và làm nên cuộc sống của họ. Họ không ngừng tạ ơn vì những gì đã lãnh nhận; chính việc tạ ơn bảo vệ họ, giúp họ phát triển mối quan hệ đáng yêu này ngày một hơn với Thiên Chúa, Đấng ban tặng. Đầy tớ thứ ba, vì sợ Chủ, nên đã đánh mất tài năng anh có. Một khi những món quà của Chúa không được sử dụng, thì sự tốt lành của Ngài lập tức, bị nghi ngờ. Anh quên, anh ‘được gọi cho một mục đích’.
Anh Chị em,
Chúng ta được dựng nên, được đặt vào trái đất; nghĩa là ‘được gọi cho một mục đích’ thật rõ ràng, “để trồng tỉa và coi sóc vườn”. Hạnh phúc thay khi chúng ta được chia sẻ quyền làm chủ vạn vật với Thiên Chúa; như thế, lao động là cộng tác với Ngài trong công cuộc sáng tạo. Vì thế, hãy ‘cuốc những nhát cuốc’ trong Năm Mới này với tâm thức của một nhà khảo cổ; đừng ‘cuốc’ với tâm thức của một tù nhân! Nhưng mục đích đó chỉ đạt được, khi chúng ta biết để Thiên Chúa cùng làm, cùng suy tư, cùng học hành với mình. Hãy dành cho Ngài một chỗ trong các công việc; hãy biến lao động của mình thành niềm vui và hạnh phúc đời sau bằng sự mạo hiểm đầy can đảm như người đã nhận năm nén và hai nén.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con dám chấp nhận rủi ro để nhân đôi, nhân nhiều lần những gì Chúa trao; nhờ đó, anh chị em con được hưởng nhờ, Vương Quốc Chúa được mở rộng. Vì con “được gọi cho một mục đích’”, Amen.
(Tgp. Huế)