Nhận định về hai “con bài” được các quân sư dổm của Cộng Sản tung ra

Bây giờ chúng tôi không còn e dè nữa khi khẳng định điều mà chúng tôi đã báo động lâu nay, đó là Cộng sản Việt nam đang lợi dụng và giả danh “Phật giáo” để gây xung đột tôn giáo, hòng đánh lạc hướng sự chú ý của dư luận, kéo dài thời gian và trốn tránh trách nhiệm sai lầm của mình. Hai chữ “Phật giáo” ở trong ngoặc kép nhằm chỉ Phật giáo quốc doanh, được Cộng sản Việt nam thuần hóa.

Với "con bài Trương Bá Cần”, Công giáo quốc doanh, và nhất là "con bài Phật giáo quốc doanh”, qua công văn của Hòa Thượng Thích Trung Hậu, biến cố Tòa Khâm Sứ đã có thêm những yếu tố mới mà cuộc đấu tranh đòi công lý của giáo dân Công Giáo Hà Nội phải đẻ ý đến. Sau khi đã thất bại trong chính sách gian xảo của mình qua UBND HN, sau khi đã huy động truyền thông báo chí quốc doanh vào cuộc để xuyên tạc sự thật, và nhất là sau khi đã có thỏa thuận làm việc với Tòa Giám Mục Hà Nội, giờ đây họ đang lâm vào thế bí, nên đanh tung ra những con bài tiếp theo của mình: Công giáo quốc doanh Trương Bá Cần, qua tờ báo nô Công giáo và Dân tộc, và Phật giáo quốc doanh qua công văn “việt vị” của Hòa Thượng Thích Trung Hậu.

Thủ đoạn này có tác dụng nhất thời của nó là hướng sự chú ý đến một nơi khác nhằm tránh sự phê bính chỉ trích và tầm nhắm vào nhà cầm quyền CSVN. Đây là thủ đoạn gây xung đột tôn giáo rồi chính quyền sẽ can thiệp như là “người cầm cân nảy mực”, giải quyết “khủng hoảng”. Tác dụng nhất thời của nó cũng nhằm gây khó khăn cho công cuộc tranh đấu vì công lý của giáo dân Hà Nội. Ngừoi Công Giáo bây giờ không chỉ nhắm đến kẻ bạo quyền, nhưng còn phải tìm cách trả lời cho hai “quân bài” này một cách nào đó.

Quả đúng như thế, kế đánh bài chuồn trốn tránh trách nhiệm này đã có tác dụng phần nào khi trong những ngày vừa qua rất nhiều bài viết trên VietCatholic đang chỉa mũi dùi vào Trương Bá Cần, báo Công Giáo và Dân Tộc và nhắm trả lời cho sự can thiệp phi lý và “ngây thơ” của Hòa Thượng Thích Trung Hậu, khi lập lại lập luận chẳng chút hiệu quả nào: “bằng chứng lịch sử”, một “bằng chứng” dễ bị bẻ gãy ngay tức khắc đối với một người biết suy nghĩ bình thường.

Tuy nhiên, thủ đoạn thâm hiểm đó cũng chẳng có tác dụng lâu dài và chỉ đưa ra ánh sáng một sự thật đê hèn và đau lòng khác là CSVN cố tìm cách biến các tôn giáo thành những “con rối chính trị” của mình, cũng như nó chưa sẵn sàng cho một “quyết tâm chính trị” để đưa dân tộc Việt nam ra khỏi sự nghéo nàn, lạc hậu, hầu tiến bước cùng thế giới văn minh. Cho dù nó có tung ra những đòn xảo trá và nham hiểm thế nào, thì nó cũng không thay đổi được mục đích, ý nghĩa, bản chất cũng như đối tượng đấu tranh vì công lý của giáo dân Hà Nội. Cuộc đấu tranh của người giáo dân vẫn là cuộc đấu tranh đòi công lý từ một chế độ dung dưỡng bất công, Công giao quốc doanh hay Phật giáo quốc doanh chỉ là cánh tay nối dài của một chế độ chà đạp lên pháp quyền và công lý. Không có con bài nào có thể che đậy được bộ mặt và bản chất gian xảo của một thể chế hành xử như một tổ chức tội phạm, nó chỉ làm tăng lên sự xảo trá đó mà thôi.

Bài của Công giáo và Dân Tộc (Trương Bá Cần)
1. Con bài thứ nhất lên tiếng đó là linh mục Trương bá Cần của báo Công giáo và dân tộc, một kẻ bợ đỡ chuyên thói. Tất cả những ý tưởng ngốc nghếch của Trương Bá Cần về vụ Tòa Khâm Sứ đều đã được nhiều người phơi bày trong những ngày qua rồi, hôm nay tôi chỉ nhấn mạnh lại một điểm mà tác giả Thúy Dung đã đề cập đến: Trương Bá Cần đồng hóa một đảng phái với đất nước, dân tộc. Đó là một sai lầm và là một sự sỉ nhục nghiêm trọng đối với đất nước và con người Việt Nam. Những chuyện ông phê phán đả kích Giáo Hội theo tôi là chuyện nhỏ mà thôi, vì ông cũng xếp hàng vào danh sách những kẻ chống báng Giáo Hội từ hơn 2000 năm nay, và ông chỉ thuộc loại xòang trong việc chống đối Giáo Hội. Nhưng sai lầm trầm trọng của ông, mà theo tôi là một sai lầm cố tình, đó là đánh lận con đen giữa dân tộc Việt Nam và ý thúc thệ đảng phái Cộng Sản, chủ nghĩa xã hội của ông. Chúng ta đọc lại những dòng chữ sau đây chỉ ra lập trường mà Trươgn bá Cần đã vạch ra cho tờ báo Công giáo và Dân tộc, được Hà Long ghi lại:

"Báo Công giáo và Dân tộc do một nhóm anh chị em Công giáo gồm linh mục, nam nữ tu sĩ và giáo dân chủ trương… Là tiếng nói của một số cá nhân hay là tiếng nói của một tập thể, tờ báo Công giáo và Dân tộc vẫn là thao thức chung của người Công giáo Việt Nam trước vận hội mới và thách thức mới của Quê hương và Giáo hội sau biến cố 30-04-1975, chấm dứt chiến tranh, thống nhất Đất nước và đi vào con đường xã hội chủ nghĩa. Trong suốt lịch sử hình thành và phát triển tại Việt Nam, quan hệ giữa Công giáo và Dân tộc thường khá phức tạp, nhiều khi gay go. Mối quan hệ này được dự liệu sẽ khó khăn hơn khi những người Cộng sản lãnh đạo đất nước. Trong bối cảnh đó, “tờ CGvDT muốn là một nổ lực đóng góp khiêm tốn cho công việc giải quyết vấn đề chung, như một bước đi trên chặng đường hành hương cùng anh em đồng đạo tìm về Dân tộc. Vì thế nhóm chủ trương Tuần báo không có một tham vọng nào khác ngoài việc đóng góp cho vai trò và ý nghĩa chữ “VÀ” để người Công giáo được sống giữa lòng Dân tộc một cách trọn vẹn như mọi người công dân khác”.

Như thế, Trương Bá Cần và báo Công Giáo và Dân tộc đều nổ lực cho một chữ “VÀ” này. Công minh mà nói nhóm Công giáo và Dân tộc không hề sai khi nhấn mạnh đến ba chữ “Và Dân Tộc”, vì chính hai chữ “Dân Tộc” này mà những kẻ thù của Giáo Hội Việt Nam, nhất là nhóm Giao Điểm từ xưa đến nay đã không ngừng nhai đi nhai lại để kết đoán hồ đồ rằng người Công Giáo Việt nam không đồng hành với dân tộc, kết thân với ngoại lai, thực dân…, và họ cho rằng chính họ mới đồng hành với dân tộc. Chúng tôi cũng không lạ gì khi trong công văn của Hòa Thượg Thích Trung Hậu cũng lập lại sáo ngữ này: “Phật giáo Việt Nam, một tôn giáo luôn luôn đồng hành với dân tộc qua những thăng trầm của vận nước” . Cũng thật buồn cười khi trong một công văn nhảy vào tranh chấp đất, tự nhiên lồng một câu lãng xẹt chẳng liên quan gì như vậy! Qua đó ngụ ý điều gì?

Chụp mũ cho người Công giáo là không đồng hành với dân tộc, đó là một chụp mũ hồ đồ, ác ý và cố tình quên đi những gì người Công giáo đã và đang làm giữa lòng dân tộc. Qua vụ Tòa Khâm Sứ này, những người tự cho là “đồng hành với dân tộc” thật ra lại là đang phá hoại tình đoàn kết dân tộc, cố tình tạo xung đột tôn giáo, và nhất là đang bán rẻ dân tộc khi dựa vào “bằng chứng lịch sử”, một bằng chứng bắt thang cho người Chàm, người Miên đứng lên đòi lại đất đai mà lịch sử chứng minh cho thấy là thuộc về họ, hay nói như Đức Cha Sang, một “bằng chứng” sẽ dẫn đến hậu quả xới tung tất cả Thủ đô Hà Nội lên… Như vậy “đồng hành với dân tộc” đâu chẳng thấy chỉ thấy gây xáo trộn và phá hoại xã hội, đát nước và dân tộc!!!

Trở lại với chủ trương của nhóm Công giáo và Dân Tộc, việc nhấn mạnh hai chữ “Dân tộc” có tác dụng giúp người Công giáo ý thức việc họ đang “sống đức tin giữa lòng dân tộc”, chứ không có nghĩa là người Công giáo Việt nam không sống hay đồng hành với dân tộc. Nhóm Trương Bá Cần đã cố tình đi vào bánh xe của nhóm Giao Điểm Cộng Sản và những kẻ chống đối Giáo Hội lâu nay, làm như thể người Công Giáo Việt nam không đồng hành với dân tộc. Đó là sự mập mờ đánh tráo mà nhóm Trương Bá Cần tạo ra từ trước đến nay.

Tệ hai hơn nữa , là cái chủ trương “tốt đẹp” của nhóm Trương Bá Cần nhắm đến chữ “Và Dân Tộc” này đã bị xổ toẹt khi nhóm này chỉ vì chữ “VÀ” này mà thôi, còn hai chữ Công Giáo thì bị họ phê bình, chỉ trích, “đấm đá tả tơi” để làm đẹp lòng “ông chủ”! Giáo Hội Công Giáo hoàn toàn bị “bầm dập” dưới ngòi bút của những kẻ bưng bô ca tụng cách lệch lạc tự hào dân tộc. Ở đó người ta thấy khẩu hiệu “Công Giáo và Dân tộc” hoàn toàn là một khẩu hiệu trang trí chứ không có thật, vì nhóm Trương Bá Cần rút cuộc càng đào sâu khỏang cách Công giáo và dân tộc, chứ không giúp gì như chủ trương mà họ đã nói.

Chưa hết, khẩu hiệu “Và Dân tộc” này cuối cùng cũng bị biến dạng, vì cuối cùng thực chất đó là “và Đảng CS hay Chủ Nghĩa Xã Hội” không hơn không kém. Thời gian trôi qua khá lâu đủ để người giáo dân nhận định rằng tờ báo Công Giáo và Dân Tộc là một cơ quan tay sai của nhà cầm quyền Việt nam, trong đó những bút nô một mặt phê phán Giáo Hội và mặt khác, ca tụng Đảng cầm quyền, nhắm mắt làm ngơ trước những tội ác mà đảng Cộng sản gây nên, bênh vực cho những việc làm sai trái của nhà cầm quyền… Thế mới biết tâm địa xấu xa của giáo gian núp bóng đằng sau khẩu hiệu mị dân “Công giáo và Dân Tộc” để phục vụ cho một ý thức hệ phi nhân bị lịch sử loại bỏ! Vấn đề càng gia trọng khi đó là một linh mục ăn cơm Chúa múa cho Đảng! Chức linh mục là một thiên chức cao quý đã bị Trương Bá Cần bôi đen trứoc mặt người đời. Người ta vẫn chờ đợi ngày Cộng sản bị sụp đổ như ở Ba Lan, và những nguyên nhân ẩn kín đằng sau đó sẽ giải thích tại sao Trương Bá Cần biến chức linh mục thành kẻ bút nô!

Công văn của Hòa Thượng Thích Trung Hậu
2. Con bài thứ hai được tung vào cuộc đó Phật giáo quốc doanh, qua công văn của HòaThượng Thích Trung Hậu. Cũng như Công giáo quốc doanh, Phật giáo quốc doanh không thoát khỏi sự thao túng của nhà càm quyền CSVN. Sự xuất hiện của Phật giáo quốc doanh can thiệp vào tranh chấp đất đã được cảnh báo từ lâu rồi, cho nên khi nó xảy ra thì ngừoi ta chẳng “sốc” gì, và nó xảy ra đúng lúc nữa! Đúng lúc mà nhà cầm quyền hết đường thoái thác trong việc trao trả lại TKS, thì họ tung con bài này vào để làm thay đổi tình thế và hướng đi đôi chút. Nhưng tung con bài này thì cũng đồng nghĩa tự giết mình. Người ta lo sợ về một cuộc xung đột tôn giáo? Liệu CSVN có thể ung dung vuốt râu ngồi yên được không hay là đó cũng là một sự cáo chung của nó? Vả lại, những “bằng chứng lịch sử” chứ không phải pháp lý mà Phật giáo quốc doanh đưa ra thì quá non tay, non tay đến nổi một người bình thường cũng bẻ gãy được. Vả lại những luận điệu chụp mũ như Công giáo đồng lõa phá hoại Chùa để xây nhà thờ trên đó đúng là rẻ tiền con và ác ý, vì người ta cũng chứng mình qua “bằng chứng lịch sử” được rằng đó là những luận điệu phi lịch sử và ác ý nhỏ nhen. Điều nguy hiểm như chúng tôi nói trên là “bằng chứng lịch sử” của Phật giáo quốc doanh hay cộng sản đưa ra, đó chỉ chứng minh một sự phá hoại ổn định xã hội và là công văn bán nước, bán rẻ dân tộc hiểu theo cách nào đó. Khi nguời Chàm hay người Miên…đứng lên đòi lại đất đai mà lịch sử thuộc về họ, thì lúc đó, quý vị sẽ ra trước tòa án của dân tộc Việt nam!

Nói tóm lại, qua việc tung hai con bài này, nhà cầm quyền VN vẫn chưa chứng tỏ là một nhà nước pháp quyền hay hướng đến một quyết tâm chính trị vì một nhà nước pháp quyền và công lý. Và công cụ để thực hiện ý đồ đó là Công giáo quốc doanh Trương Bá Cần và Phật giáo quốc doanh. Hai con bài này chỉ có tác dụng nhất thời mà thôi, còn công lý vẫn là công lý và tất cả sự gian dối đều bị đè bẹp dưới sức mạnh đấu tranh cho công lý. Hai con bài vừa xuất hiện đã vội chết yểu vì không dựa vào công lý và sự thật mà lý trí con người công nhận. Hai con bài đó không làm thay đổi được cuộc đấu tranh đòi công lý nhắm vào bạo quyền bất công, và chỉ làm lộ rõ hơn khuôn mặt nham điểm của một chế độ hành xử theo kiểu một tổ chức tội phạm mafia.