HƯƠNG KHÊ (18.10)- Suốt ngày hôm qua mấy cha con chúng tôi cố gắng vượt qua hơn 6km “đường biển” với 4 chiếc thuyền nan chở 300 hộp mì ăn liền để tới được với bà con giáo xứ Tri Bản (Hoà Hải, Hương Khê), cùng bà con lương dân gần đó.

6km, đường đi không dài so với phương tiện giao thông bây giờ. Nhưng 6km đi giữa nước lũ, với 4 chiếc thuyền nan, thì quả là một chuyến hành trình “lao đao giữa biển khơi”.

Khi chúng tôi khởi hành (10g30) là lúc lũ lên đến đỉnh. Nước lũ cao hơn 1,5m so với cơn lũ lịch sử năm 2007. Chèo thuyền băng qua giữa các làng mà tưởng như mình đang du ngoại giữa Hạ Long vậy.

Sau hơn 3 giờ đồng hồ, mấy cha con chúng tôi đã “cập bến an toàn”. Đến nơi, cách đây hơn một tuần tôi đến trong cơn lũ đầu tháng, tất cả đã khác. Lần trước chúng tôi chèo thuyền tới, mọi người từ trần nhà ra để nhận mì ăn liền, còn hôm nay, thỉnh thoảng chỉ thấy vài nóc nhà “ngoi ngóp” như những luống khoai giữa đồng. So với lần trước, lần này chúng tôi chỉ vất vả khi “vượt biển” để tới bến, còn khi phát mì thì rất đơn giản, vì bà con giáo dân và lương dân đã tập trung tới mấy gia đình hai bên triền núi.

Riêng Giáo xứ Tri Bản gồm hơn 200 hộ gia đình, 9 gia đình bên triền núi không bị ngập, còn lại đứng từ triền núi nhìn ra như một biển nước, thi thoảng thấy mấy lùm cây, mấy nóc nhà và những mái nhà đang trôi dạt.

Sau khi phát hết 300 thùng mì cho bà con, tôi ở lại cùng với bà con trong mấy ngôi nhà bên sườn đồi. Không ai nói với ai, nhưng nhìn nét mặt âu lo, khắc khổ… đó là tất cả điều họ muốn tâm sự rồi. Bởi, hiện tại, tài sản trong gia đình gần như mất trắng. Các em học sinh không còn sách vở để đến trường.