77. BẬN TỤNG KINH

Ngôi chùa ở bên sông có một hòa thượng đang tụng kinh, đột nhiên nghe trong góc điện thờ tiếng chuông vang lên, thì vội vàng kêu lớn tiếng:

- “Đồ đệ, đồ đệ, tiếng chuông vang rất khẩn trương, gió chắc hẳn là mạnh, trên sông nhất định là có đò bị gió thổi trôi dạt, ta bận tụng kinh bái Phật không có thời gian đi, con thay ta đi đến bờ sông vét ít đồ, nếu có người chìm trong nước thì tuyệt đối không được đi cứu.”

(Tiếu Đắc Hảo)

Suy tư 77:

Không đi cứu người thì dù có ngồi tụng kinh cả ngày cũng không lên được niết bàn; không đi cứu người thì dù cho tụng hết các kinh phật trên thế giới cũng không thể thành Phật được, bởi vì tụng kinh là để tâm hồn hòa hợp với thượng đế và vũ trụ, để con mắt trí huệ mở ra mà biết cảm thông và yêu mến tha nhân…

Cứu người, giúp đỡ tha nhân, phục vụ anh chị em là những hoa quả của việc đọc kinh và suy tư Lời Chúa.

Có những gia đình Ki-tô hữu thức ăn bỏ đầy tủ lạnh ăn không hết thì giống như miệng họ đọc thuộc làu những kinh nguyện không dứt, nhưng họ nhất định đem thức ăn đổ vào thùng rác chứ không rộng tay bố thí cho người ăn xin đang ngửa tay đứng trước cửa nhà mình, họ chỉ thấy thiên đàng trong trí mà không thấy Đức Chúa Giê-su –là chủ thiên đàng- đang đứng trước nhà của họ…

Dâng lễ đọc kinh cho thật nhiều mà không nhìn thấy Đức Chúa Giê-su nơi tha nhân, thì kinh nguyện và thánh lễ sẽ là những bản cáo trạng chúng ta trong ngày phán xét vậy !

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


--------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info