Nô bộc là cái nghề khó nhất.

Gia đình tôi trước Cách mạng thuộc vào dòng tộc nho giáo. Lúc đó, tôi còn chưa chào đời, chỉ được nghe bố tôi kể. Ông bà nội tôi sinh ra ba người con. Bố tôi là trưởng, kế đó là ông chú ruột và bà cô ruột tôi. Năm cải cách ruộng đất thì ông bà nội tôi bị đưa ra “đấu tố” nhưng vì nhờ có Chú tôi đi làm cách mạng nên được thoát khỏi thảm cảnh thê lương đó.

Giữa bố tôi và Chú tôi không được hợp tính nhau lắm. Chú tôi thì bị tiêm nhiễm bởi cộng sản, gia đình chú tôi cũng khấm khá hơn vì sau khi xuất ngũ, chú được công nhận hạng thương binh, được công tác ở ủy ban xã.

Đến khi tôi trưởng thành, vì lòng tự trọng, bố tôi nhất định không nhờ vả chú tôi lo kiếm việc làm ổn định cho tôi. Cứ mỗi lần chú cho tôi tiền, bố lại bảo đem trả lại vì “nhà mình nghèo thật đấy nhưng mà giấy rách vẫn phải giữ lấy lề.

Bây giờ tôi mới hiểu, những đồng tiền đó không lấy gì làm trong sạch bởi là những đồng tiền do mồ hôi nước mắt của biết bao những người nghèo một nắng hai sương vất vả sớm tối. Thế mà những đầy tớ của nhân dân kia nớ lòng nào dứt khỏi miệng một miếng cơm manh áo.

Giờ bố tôi đã mất nên tôi luôn kính trọng và càng kính trọng và nhớ lời bố tôi căn dặn: “ Con ơi, chó chê cứt thì người chê tiền, tiền làm mờ mắt đầy tớ dân, tiền làm biến đổi lương chi, có tiền thì có thể sống như một ông “trời con”. ( có xem ông trời con của tướng nhanh thì biết) tiền làm nên bạn nhưng cũng tạo kẻ thù. Thử hỏi một người chân chính thì sao có thể coi tiền như rác. Khi tôi còn học ở Đức, tôi có quen một cậu “Trời con” có bố làm rất lớn. Anh bạn kể cho tôi rằng: “em bây giờ chỉ tìm cách tiêu tiền thế nào cho hết thôi. Em chẳng muốn đi du học đâu, vì em đâu có thiết học hành gì đâu. Từ nhỏ tới giờ sống buông thả, chơi bời, phá tán, hút hít, nhưng vì danh dự đảng viên mà bố mẹ em buộc phải đẩy em đi du học”

Nói tới đây, tôi nhớ đến chính quyền cộng sản Hà nội, đang rộ lên phong trào “Học tập và làm theo tấm gương Hồ Chí Mình”. Đây chỉ là ngụy biện cho lòng gian dối. Nếu bản chất con người đã được giáo dục từ nhỏ đến khi trưởng thành một cách nghiêm túc thì cần gì một mớ tài liệu soạn sẵn để làm nặng thêm bệnh thành tích. Sống trên đời cần có một tấm lòng, tấm lòng đó phải được thừ hưởng từ một nền giáo dục chân chính, không đi ngược lại với lương tri đạo đức của con người.

Một ai đó nếu muốn được kết nạp vào đảng cộng sản thì bao giờ người ta cũng xét lý lịch từ ba đời. lý lịch đối với bè đảng chẳng có gì là khó. Có tướng nọ học hết tiểu học nhưng nắm giữ chức vụ quan trọng bởi vì anh ta “đi nghỉ mát” một thời gian. ở nhà dùng tiền bạc để mua bằng Đại học, thậm chí, còn có cả học vị tiến sĩ.

Có lẽ cũng vì những câu chuyện tương tự như vậy mà mới đây tại Sài Gòn hàng chục ngàn công nhân viên chức bỏ việc tại các công sở, xí nghiệp nhà nước để đi làm cho tư nhân hoặc nước ngoài. Bởi có người cho rằng: “nếu có phải làm việc và chấp hành mệnh lệnh, dưới quyền của một người ngu và thất học thì thà chịu nghèo, thậm chí đi ăn mày mà được sống đúng với lòng mình thì hơn.”

Có nguồn dư luận cho biết: để lấp liếm vụ Hoàng Sa và Trường Sa, Cộng sản việt nam đã thổi phồng vụ việc tại giáo xứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ để đánh lạc hướng dư luận.

Thật đau lòng khi chứng kiến việc xảy ra tại Tòa Khâm Sứ cũ và Giáo xứ Thái Hà, nhất là hành động của cộng sản phải dùng tới chó nghiệp vụ để uy hiếp những người dân lành, thì thật là đê tiện và hèn nhát. Thực sự, nếu chỉ nghe lớp người đi trước thì thật khó tin, nhưng khi tận mắt chứng kiến, thì chó nghiệp vụ kia cũng chỉ là “chó” nên lòng dạ con người mà hết bản tính thì “lũ chó” sẽ được thay thế. Như vạy, việc cả làng bị chôn sống trong vụ Mậu Thân. Những kẻ giả sư giết người, họ là ai, và vì ai? Câu hỏi này có lẽ chúng ta đều có cách trả lời của mình, theo tôi “nô bộc là cái nghề khó nhất”./.