KHÓC THƯƠNG HÀ NỘI

Chỉ vừa hôm qua đây thôi, tôi được tận mắt chứng kiến hình ảnh rất đẹp của những người giáo dân hiền lành, chất phác cầu nguyện dưới chân Mẹ tại linh địa xứ Thái Hà. Chính tôi rất hạnh phúc khi được hòa chung lòng sốt sắng của họ. Và cũng bên họ, tôi được nhìn thấy điềm lạ từ mặt trời, những sắc xanh, sắc hồng, sắc vàng thay đổi một cách lạ lùng…Nhưng rồi, một làn sóng mây đen cuồn cuộn từ phía dưới mặt trời trào lên che lấp những sắc màu rực rỡ, khi ấy, trong tôi có một điều gì đó nghĩ suy về đám “hắc vân”…

Thế rồi sáng nay(22/09), khi đọc thấy tiếng kêu SOS từ Thái Hà vọng đến, tôi mới vỡ lẽ ra, “đám mây đen” ấy là gì…Tôi đã khóc, khóc thật nhiều, tôi chạy vội đến trước bàn thờ, tay run run đốt nến để khẩn xin cùng Ba Đấng. Tôi khóc thương các vị chủ chăn và đoàn chiên tại Giáo phận Hà Nội hôm nay, tôi khóc thương cho Giáo Hội Việt Nam ngày mai có thể không tránh khỏi những bách hại. Tôi cầm thật chặt tràng chuỗi Mân Côi mà mới hôm qua đây, tôi đã đặt dưới chân tượng Đức Mẹ Ban Ơn tại linh địa Thái Hà. Tôi khẩn cầu Mẹ thương đến đoàn con đau khổ của Mẹ…Lòng tôi quá đớn đau, nhưng đồng thời với nỗi đau ấy, niềm tin trong tôi bỗng lớn mạnh. Tôi nhìn lên Thánh Giá Chúa, và Chúa cho tôi hiểu rằng, giờ phút đau thương tột cùng của Người trên Thánh giá, trước mắt người đời, đó là sự thất bại lớn lao nhất, nhục nhã nhất; nhưng cũng chính giờ phút ấy là lúc khởi đầu cho sự sống lại vinh quang.

Lòng tôi tự hỏi: “Phải chăng lịch sử cuộc Thương Khó cách đây hơn 2000 năm đang được tái hiện một cách sống động nhất tại Giáo phận Hà Nội?”. Khi mà trước Tu viện Thái Hà, đám dân ngông cuồng đang đòi: “Giết, giết, giết ông Ngô Quang Kiệt và linh mục Phụng”. Đó phải chăng là hình ảnh của những kẻ vô ơn trên đồi Golgotha năm nào, những kẻ đã từng thụ ân của người mình đang cực lực lên án chỉ vì sự xuyên tạc của những kẻ ác tâm?

Hơn bao giờ hết, con muốn thưa với Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt, với cha Matthêu Vũ Khởi Phụng-Bề trên TV DCCT Thái Hà, xin các ngài hãy yên tâm, chúng con luôn sát cánh với các ngài trong lời nguyện cầu tha thiết nhất. Xin Chúa “Dang cánh tay uy quyền mạnh mẽ, dẹp tan phường lòng trí kiêu căng”. Và nếu các ngài đang cảm nhận tâm trạng của Chúa Giêsu trên thập tự năm nào, khi mà dường như Chúa Cha vắng bóng; thì cũng xin các ngài đừng quên, ngay sau giờ phút đen tối nhất của đêm đen chết chóc, là lúc ánh bình minh Phục sinh huy hoàng đang chiếu dọi. Xin các ngài hãy kiên nhẫn đợi chờ “giờ của Chúa”đến. Chính Đức Giê su đã khẳng định: “Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian.” (Ga 16,33b).

Và tôi cũng xin mạn phép thưa với anh chị em đồng đạo của mình rằng, chúng ta không cần “ăn miếng, trả miếng” với những người đang điên cuồng trước niềm tin của chúng ta. Chúng ta không thể làm cho những kẻ đang mất lý trí hiểu được “lẽ thật”. Làm sao một người trí thức hiền lành có thể nói cho một kẻ đầu gấu vô học phân biệt được đúng-sai? Từ thời Chúa Giêsu đã bỏ luật “mắt đền mắt, răng thế răng” rồi. Chúa dạy chúng ta hãy yêu thương những người bắt bớ chúng ta (x. Lc 6,27-35). Nên điều tốt nhất, chúng ta không cần bằng mọi giá phải ra linh địa để cầu nguyện. Chúng ta hãy đến với Chúa Giêsu Thánh Thể và Mẹ Ngài cũng là Mẹ chúng ta ngay tại nhà thờ của giáo xứ chúng ta. Chúng ta hãy cầu nguyện cho những người bách hại chúng ta, vì đây là lúc chúng ta làm chứng cho họ hiểu rằng, đạo chúng ta là đạo tình thương, là đạo bác ái. Chúng ta không giống họ, không có những “hạ sách” như họ, niềm tin chúng ta vượt cao hơn những nghĩ suy tầm thường của họ, người quân tử mấy ai chấp kẻ tiểu nhân? Chúng ta là những người có niềm tin chân chính, những con người sống quang minh chính đại, bước đi trong ánh sáng Chân lý, chứ không phải “núp trong bóng tối nhằm hại người ngay thật”. Chúng ta có thể dùng lời cầu nguyện kiểu “rờ - mốt”(dụng cụ điều khiển từ xa), Mẹ vẫn nghe thấy lời than van khẩn thiết của chúng ta như chúng ta đang đứng dưới chân Mẹ ở linh địa. Hãy vững tin rằng, Chúa sẽ ra tay khi “giờ” của Ngài đến. Biết đâu lịch sử của Biển đỏ năm xưa sẽ có ngày được lập lại... Khi ấy, chúng ta sẽ hát vang Bài ca Khải Hoàn ngay trên mảnh đất của chúng ta. Chúa sẽ biến sự dữ nên sự lành, đó là điều giáo lý Công giáo đã dạy chúng ta. Chính Đức Giê su đã nói: “Anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui” (Ga 16,20).

Ngày xưa, mỗi khi nghe đến địa danh Hà Nội, tôi thường nghĩ đến một Hà Nội yên bình với những con đường trải đầy lá me, thơm mùi hoa sữa và hình ảnh mùa thu Hà Nội thật sâu lắng… Nhưng giờ đây, Hà Nội đã để lại trong tôi một ấn tượng không thể phai mờ với những người mặc bộ đồ xanh cầm dùi cui điện, những con chó nghiệp vụ hung dữ, những hàng rào kẻm gai, những chấn song sắt lạnh ngắt vô tình…tất cả đã trở thành một hố sâu ngăn cách lòng người, ngăn cách sự đoàn kết trong một quốc gia chậm phát triển đang cố gắng vươn lên từng ngày….

Tôi khóc thương Hà Nội, khóc thương quê hương tôi không được hưởng một nền hòa bình thật sự như lâu nay tôi từng ảo tưởng. Vẫn còn cảnh bất công, kẻ mạnh ăn hiếp người thế cố, vẫn còn cảnh đánh đập, tra tấn dã man, anh em tàn sát lẫn nhau…Thật quá đau lòng.

Cầu xin Đức Giêsu là Vị Thái Tử Hòa Bình và Đức Trinh Nữ Maria là Nữ Vương Hòa Bình ban xuống cho quê hương Việt Nam chúng con “nền hòa bình viên mãn” của trời cao….