LỜI NỔI BÃO

Trong cùng một ngày khắp mọi nhà thờ nhà nguyện
trên toàn cõi Việt Nam đều cất lên cùng một tiếng nói.
Ai cũng hiểu điều gì sẽ xảy ra cho Hội Thánh Việt Nam,
nhưng không thể làm khác hơn được
.


Em cất tiếng tức thì bão nổi
Cây lá vật mình, vừa thét vừa reo
Đất đá tung trời, lốc cuốn lên theo
Cuốn cả bạo tàn vào cát bụi.

Em cất tiếng nối rừng với núi,
Nối anh em vào với tình người,
Nối mẹ già với tuổi đôi mươi
Vươn hy vọng xanh trời bát ngát.

Rồi em đứng bên thềm miệng hát
Mây lại trong lành, nắng lại thiên thanh
Và bầy cừu trên bãi cỏ xanh
Thong thả bước về bên dòng suối.

Em đứng đó lần tay thay chuỗi
Nương gió hiền mà thả hoa kinh
Ngắm phúc lành, tạ ơn Mẹ Đồng Trinh
Trên nước trên non trên làng trên phố.

Em hiền vậy mà sao gây giông tố
Do lời em hay do ma quái thần thiêng?
Thuyền bây giờ chao đảo ngả nghiêng
Thương em lắm mà ta không hiểu nổi.

Em cất tiếng, biển cuồng phong dữ dội,
Chớp giật, mưa sa, sấm sét tư bề
Nhưng kìa ai bước trên sóng trở về
Đang bảo khẽ: “Thầy đây đừng sợ!”