Cuối năm tính sổ: Báo cáo nào cũng thành công rực rỡ thắng lợi cả!
Nhưng còn thiếu Ủy ban chống rét trung ương


Việt Nam phải có thể nói là đất nước sống cho dân, lo cho dân và vì dân! Vì lẽ, thực trạng của đất nước có quá nhiều phòng ban: nào là Uỷ ban phòng chống lụt bão trung ương! nào là Uỷ ban bảo vệ bà mẹ và trẻ em! nào là Uỷ ban dân số và kế hoạch hoá gia đình! Uỷ ban chống tham nhũng - lạm phát! Uỷ ban xoá đói giảm nghèo… Tất cả những uỷ ban ấy đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình trong những lần báo cáo tổng kết, đặc biệt là trong những bản tổng kết cuối năm nhân dịp năm hết Tết đến như những ngày này.

Chuyện bi đát muôn thuở vẫn là báo cáo và báo cáo.

Có cái chuyện đặc biệt bi hài đó là trên tất cả các bản báo cáo, các bản tổng kết thì tất cả đều là thành công và thắng lợi. Đi tìm mỏi con mắt vẫn không tìm ra được những thất bại. Chẳng hiểu tại sao người ta lại cứ ngủ quên trên những bản báo cáo mang tính hình thức như vậy. Và hình như cái bệnh hình thức nó ăn sâu vào con người để rồi hơn ba chục năm qua căn bệnh hình thức ấy không những giảm bớt mà còn ngày một thêm trầm trọng.

Uỷ ban xoá đói giảm nghèo năm nào cũng báo cáo thật hay nhưng thử hỏi thực tế như thế nào? Được bao nhiêu gia đình giảm nghèo xoá đói thật sự hay chỉ nằm trên tờ giấy thôi. Với người nghèo, đâu chỉ cho họ miếng mồi mà chuyện quan trọng, chuyện cần là cho họ chiếc cần câu. Chắp vá tạm thời với vài căn nhà tình thương với vài ba suất gạo, năm ba phần quà đâu phải là xoá đói, đâu phải là giảm nghèo. Cách thành phố chẳng là bao nhưng người dân Cần Giờ luôn luôn lâm vào cảnh đói nghèo. Cứ thử xuống thực địa thì sẽ hay được thực hư của vấn đề.

Uỷ ban bảo vệ bà mẹ trẻ em năm nào cũng hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của mình. Chính xác! Vì những năm gần đây với tỷ lệ tăng dân số nhanh cộng với đời sống luân lý xã hội ngày càng tuột dốc nên chuyện “điều hoà kinh nguyệt”, phá thai tại các bệnh viện sản ngày càng nhiều. Năm nay cũng như năm ngoái, người ta tổng kết được số ca nạo phá thai nhiều hơn năm trước. Muốn giảm tỷ lệ sinh sản thì họ phải cố gắng phá thai càng nhiều càng tốt để đạt chỉ tiêu. Tổng kết thì cho có tổng kết thôi nhưng hình như đi vào để giải quyết vấn đề vẫn còn là chuyện bỏ ngõ. Cũng hiểu được cố gắng của Uỷ ban bảo vệ bà mẹ và trẻ em đã cố gắng nhiều nhưng để giải quyết phần gốc không phải là của Uỷ an bảo vệ bà mẹ và trẻ em mà là của Hệ thống giáo dục.

Các đấng, các bậc lo về giáo dục thì trên các phương tiện thông tin đại chúng lúc nào cũng lu loa rằng Việt nam có nền giáo dục phát triển thật tốt thế nhưng thử hỏi thực trạng như thế nào? Chẳng cần phải tìm hiểu chi cho mệt, chỉ nhìn thấy những người trẻ vừa được giáo dục sau khi tốt nghiệp ra trường sẽ thấy được phẩm chất đào tạo như thế nào?

Chẳng biết Uỷ ban phòng chống tham nhũng làm ăn thế nào mà thi thoảng lại cứ xảy ra vài ba vụ tham nhũng. Thật ra những vụ đó không còn cách nào bưng bít nên nó bị đưa lên mặt báo thôi chứ còn biết bao nhiêu vụ tham nhũng đang ngày ngày xảy ra trong xã hội. Vụ “Dự án Đông – Tây” phía Nhật Bản đã đưa ra kết luận về tham nhũng nhưng phía ta vẫn cứ chối quanh. Đến một lúc không thể che đậy thì đành phải phanh phui.

Cũng thương các bác các cụ làm trong ban phòng chống tham nhũng lắm chứ! Cũng biết là các bác các cụ ngày đêm đổ mồ hôi sôi con mắt để chống tham nhũng nhưng hình như con “virus tham nhũng” ngày càng tinh vi để rồi hậu quả ngày một gia tăng.

Đang miên man suy nghĩ về những bản báo cáo thành tích suất sắc của các ban ngành đoàn thể cuối năm thì khí trời bỗng nhiên trở lạnh. Ai cũng biết là năm nay khí trời thay đổi đột biến. Cái lạnh, cái rét năm nay thay đổi đột ngột trên khắp cả đất nước. Mới đây có một người ở Hà Nội phải ra đi trong cái buốt của khí trời.

Nghe thấy tin của một người chết rét như vậy tôi lại thắc mắc không biết là Việt Nam có Uỷ ban phòng chống rét Trung ương chưa? Nếu chưa thì chắc phải nên thành lập mau chóng để cho người nghèo bớt khổ và người khổ bớt chết rét!

Đã từng có Uỷ ban phòng chống lụt bão trung ương chắc nay mai gì lại có Uỷ ban phòng chống rét trung ương chăng? Nên chăng có thêm cái uỷ ban phòng chống rét trung ương để mỗi khi có vùng nào rét đậm, rét hại và rét lâu thì lại có đoàn này đoàn kia đến thăm hỏi ủi an như uỷ ban phòng chống lụt bão trung ương vậy.

Lụt bão là chuyện của Trời vậy mà còn có uỷ ban phòng chống tận trung ương! Nhiều người nghe cái tên cũng hay hay đấy chứ! Ăn ở quay lưng lại với Trời nên có mưa có bão và có lụt là do quy luật “nhân - quả” thôi mà còn đòi quay lại chống Trời! Có cái uỷ ban phòng chống lụt bão trung ương cũng được để mỗi khi có lụt có bão thì lại có việc làm là đến hiện trường, mặc cái áo mưa, ngồi trên ôtô con lexus đến thăm nạn nhân lụt bão là được rồi.

Mỗi lần bão đến lụt vào thì ta lại thấy trên các phương tiện thông tin đại chúng những hình ảnh cực đẹp tỏ hiện sự quan tâm của uỷ ban phòng chống lụt bão từ trung ương đến địa phương. Thế nhưng, hình ảnh ấy khuất đi một cách hết sức nhanh chóng theo bóng dáng của những người có trách nhiệm. Có chăng là những người dân địa phương lại nai lưng ra để gánh chịu tất cả những hậu quả do cơn giận của Trời.

Cái rét đột biến đang và sẽ xảy đến cũng do con người ăn ở thế nào với Trời, với Đất đó thôi.

Chuyện cần quan tâm, uỷ ban cần thiết lập người ta lại không lo mà chỉ lo thiết lập ba cái uỷ ban chỉ giải quyết được phần ngọn. Thiển nghĩ uỷ ban giải quyết phần gốc cần thiết lập đó là Uỷ ban sống có nhân có nghĩa với Trời với Đất và với Con Người.

Sống thất nhân, bất nghĩa thì làm sao mà bình an, làm sao mà hạnh phúc được.

Thiên nhiên, môi trường cứ vô tư huỷ hoại để rồi đến lúc môi trường và thiên nhiên ô nhiễm thì lại kêu trách.

Thật phi lý và buồn cười!