Thường ngày, Hai Tôm tôi mặc bộ đồ “tễ tãi” theo cách nói dễ thương của một Cha giáo. Mà cũng đúng đúng thôi, ở cái đất biển mặn phèn chua này mà ăn mặc “chỉn chu” xem ra khó coi lắm ! Người ta nghèo mà mình đóng bộ vào trông ra rất dị hợm. Hôm nay, có Lễ ở Sài Thành nên Hai Tôm đóng bộ nghiêm túc chút. Mặc đồ “tễ tãi” cũng bị nói mà mặc đồ nghiêm túc cũng bị kẹt.
Chuyện là trong lúc đang chờ đến phiên để qua chuyến phà kế tiếp, khí hậu mấy ngày hôm nay có vẻ khắc nghiệt hơn với mọi người và cách riêng với đám dân nghèo vùng biển mặn này. Sức nóng càng nóng thêm với cái mái nhà tôn ở nhà chờ trước cầu phà.
Thấy Hai Tôm tui đây ăn mặc “sạch sẽ”, bỏ áo dzô trong quần hẳn hoi, tưởng tui là cán bộ nhà nước, muốn bày tỏ điều gì đó, một anh đứng cạnh tôi nói bâng quơ:
- Tui đọc báo, coi “ti-dzi” tui nghe thấy mấy ông nhà nước lo cho dân mình kinh khủng lắm! Mấy ổng xứng đáng là đầy tớ của nhân dân! Mấy ổng đã lập ra cái ủy ban gì đó gọi là phòng chống lụt bão trung ương để chống bão chống lụt. Dạo này trời nóng quá hổng biết mấy ông có lập ủy ban phòng chống nóng trung ương cho dân nghèo bớt khổ không?
Anh bạn này vừa dứt lời thì một “đồng chí” nông dân đứng bên cạnh nói:
- Trời ơi ! Chuyện nhỏ mấy ông ơi ! Mấy ổng thương dân và lo cho dân lắm đó ! Chuyện lập ủy ban phòng chống nóng trung ương là chuyện nhỏ như con thỏ. Mấy ổng lo cho dân hết biết luôn à nha ! Đã có ủy ban phòng chống tham nhũng trung ương rồi nè, có cả ủy ban xóa đói giảm nghèo nè, rồi còn có thêm ủy ban bảo vệ chăm sóc bà mẹ và trẻ em nè, có cả ủy ban kế hoạch hóa gia đình nữa.
Cha nội đứng cạnh đó hông biết nghe sao, phản ứng:
- Trời ơi ! Mấy cha ơi là mấy cha ! Nói chuyện linh tinh không à ! Ai đời mà lo lập cái ủy ban phòng chống nóng trung ương ! Ông thử đến mấy nhà mấy ông đầy tớ nhân dân coi, có nhào ông nào hổng có máy lạnh hông ? Còn ra đường, mấy ổng đi xe hơi đời mới máy lạnh lạnh cả người hổng chịu nổi luôn nên làm gì có cái ủy ban phòng chống nóng trung ương cha nội ! Ở đó mà nằm mơ ! Nóng hả ? Ráng chịu ! Ai biểu nghèo chi ? Nghèo đi xe honda nóng, nghèo ở nhà tôn nóng ráng chịu, nghèo mà chảnh ?
Nảy giờ, bà kia nghe mấy ông bàn tán với nhau tức lắm, bà vội vàng lên tiếng sau khi ông kia dứt lời:
- Thôi đi mấy cha nội ! Nóng chút còn chịu được chứ ra đường khói bụi quá ! Có ai chịu nổi đâu nè ! Tui thấy bà con chắc giảm thọ quá ! Giờ ra đường, đường nào cũng khói dzà bụi hết ! Tui ước ao mấy ông nhà nước lập cái ủy ban phòng chống khói bụi cho tui nhờ cái ! Mấy ông mà có đề nghị thì đề nghị mấy ông có chức có quyền lập cái ủy ban phòng chống khói bụi trung ương cho dân nghèo mình sống thọ thêm chút đi !
Bà vừa dứt lời, ông kia nhảy vô ngay:
- Thôi đi bà ! Bà nghĩ sao mà nói dzậy ! Mấy ông đầy tớ nhân dân hễ ra đường đi xe hơi đời mới, lấy gì mà mấy ổng biết khói dzà bụi để mà lập ủy ban phòng chống bụi cho bà nhờ ! Còn nhà mấy ổng, xài máy lạnh nên cửa kính đóng cả ngày đâu bao giờ biết bụi đâu mà bà càm ràm !
Câu chuyện đang sôi nổi thì tiếng còi phà báo hiệu phà chuẩn bị khởi hành, nhân viên cầu phà vội vàng mở cửa cho bà con lên phà. Kẻ nhanh chân, người lẹ mắt để làm sao lên cho kịp chứ không kẹt lại chuyến sau thì mất hơn nửa tiếng mới qua được bờ bên kia !
Trên con đường Huỳnh Tấn Phát, Trần Xuân Soạn … để về Sài Thành, Hai Tôm tui thấy những thao thức của bà con nghèo là chính đáng, là có thật vì lẽ ra đường hiện nay quá nhiều khói và bụi. Phải nói rằng khói và bụi hiện giờ chính là hai con “ma” ám ảnh dân Sài Thành. Theo Hai Tôm tui được biết thì không chỉ Sài Thành mà còn đó, khắp trên mọi miền đất nước hình chữ S này đều phải hưởng cái khói và bụi. Thử hỏi cái khói và bụi đó ở đâu ra ? Do chính con người tạo ra chứ ai mà tạo ra được.
Khói và bụi không phải ẩn kín ở đâu để những người có trách nhiệm không thấy. Nó sờ sờ trước mắt mỗi người khi bước chân ra khỏi nhà. Những người có trách nhiệm thấy nhưng hình như không ảnh hưởng gì đến họ thì làm gì mà họ có thể bận tâm. Ra khỏi nhà là họ ngồi chễm chệ trong chiếc ôtô con đời mới mát lạnh thì làm gì có thể thấu hiểu được nỗi khổ của bà con nghèo.
Một thực tế đau lòng, ai đi ngang qua con đường Nguyễn Văn Tạo thuộc huyện Nhà Bè sẽ thấy thực trạng bi đát này. Không còn con đường nào khác để người dân ở vùng ven nghèo này phải hứng chịu cái khói và bụi cũng như con đường bị cày xới một cách dã man này. Ai đi ngang đây chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận cái khói, cái bụi và nhất là cái rủi ro của những ổ voi trên mặt đường. Không chỉ có con đường Nguyễn Văn Tạo mà còn nhiều và còn quá nhiều con đường khói bụi làm ám ảnh con người.
Ngẫm nghĩ thấy thao thức của những người nghèo thật là thương ! Mình cũng ở trong cái số nghèo của họ nên mình càng thấu hiểu phận của người nghèo. Ra đường đi trên chiếc xe cọc cạch hưởng trọn khói bụi, về nhà thì ngủ dưới mái tôn nóng hừng hực ôm chầm lấy cái nóng nên quá hiểu phận của người nghèo. Thao thức của người nghèo mãi mãi cũng chỉ là thức thao thôi chứ cái nóng, cái bụi, cái khói có bao giờ đến được với nhà giàu, có bao giờ chạm đến các “đầy tớ nhân dân” đâu mà phải bận tâm.
Chuyện là trong lúc đang chờ đến phiên để qua chuyến phà kế tiếp, khí hậu mấy ngày hôm nay có vẻ khắc nghiệt hơn với mọi người và cách riêng với đám dân nghèo vùng biển mặn này. Sức nóng càng nóng thêm với cái mái nhà tôn ở nhà chờ trước cầu phà.
Thấy Hai Tôm tui đây ăn mặc “sạch sẽ”, bỏ áo dzô trong quần hẳn hoi, tưởng tui là cán bộ nhà nước, muốn bày tỏ điều gì đó, một anh đứng cạnh tôi nói bâng quơ:
- Tui đọc báo, coi “ti-dzi” tui nghe thấy mấy ông nhà nước lo cho dân mình kinh khủng lắm! Mấy ổng xứng đáng là đầy tớ của nhân dân! Mấy ổng đã lập ra cái ủy ban gì đó gọi là phòng chống lụt bão trung ương để chống bão chống lụt. Dạo này trời nóng quá hổng biết mấy ông có lập ủy ban phòng chống nóng trung ương cho dân nghèo bớt khổ không?
Anh bạn này vừa dứt lời thì một “đồng chí” nông dân đứng bên cạnh nói:
- Trời ơi ! Chuyện nhỏ mấy ông ơi ! Mấy ổng thương dân và lo cho dân lắm đó ! Chuyện lập ủy ban phòng chống nóng trung ương là chuyện nhỏ như con thỏ. Mấy ổng lo cho dân hết biết luôn à nha ! Đã có ủy ban phòng chống tham nhũng trung ương rồi nè, có cả ủy ban xóa đói giảm nghèo nè, rồi còn có thêm ủy ban bảo vệ chăm sóc bà mẹ và trẻ em nè, có cả ủy ban kế hoạch hóa gia đình nữa.
Cha nội đứng cạnh đó hông biết nghe sao, phản ứng:
- Trời ơi ! Mấy cha ơi là mấy cha ! Nói chuyện linh tinh không à ! Ai đời mà lo lập cái ủy ban phòng chống nóng trung ương ! Ông thử đến mấy nhà mấy ông đầy tớ nhân dân coi, có nhào ông nào hổng có máy lạnh hông ? Còn ra đường, mấy ổng đi xe hơi đời mới máy lạnh lạnh cả người hổng chịu nổi luôn nên làm gì có cái ủy ban phòng chống nóng trung ương cha nội ! Ở đó mà nằm mơ ! Nóng hả ? Ráng chịu ! Ai biểu nghèo chi ? Nghèo đi xe honda nóng, nghèo ở nhà tôn nóng ráng chịu, nghèo mà chảnh ?
Nảy giờ, bà kia nghe mấy ông bàn tán với nhau tức lắm, bà vội vàng lên tiếng sau khi ông kia dứt lời:
- Thôi đi mấy cha nội ! Nóng chút còn chịu được chứ ra đường khói bụi quá ! Có ai chịu nổi đâu nè ! Tui thấy bà con chắc giảm thọ quá ! Giờ ra đường, đường nào cũng khói dzà bụi hết ! Tui ước ao mấy ông nhà nước lập cái ủy ban phòng chống khói bụi cho tui nhờ cái ! Mấy ông mà có đề nghị thì đề nghị mấy ông có chức có quyền lập cái ủy ban phòng chống khói bụi trung ương cho dân nghèo mình sống thọ thêm chút đi !
Bà vừa dứt lời, ông kia nhảy vô ngay:
- Thôi đi bà ! Bà nghĩ sao mà nói dzậy ! Mấy ông đầy tớ nhân dân hễ ra đường đi xe hơi đời mới, lấy gì mà mấy ổng biết khói dzà bụi để mà lập ủy ban phòng chống bụi cho bà nhờ ! Còn nhà mấy ổng, xài máy lạnh nên cửa kính đóng cả ngày đâu bao giờ biết bụi đâu mà bà càm ràm !
Câu chuyện đang sôi nổi thì tiếng còi phà báo hiệu phà chuẩn bị khởi hành, nhân viên cầu phà vội vàng mở cửa cho bà con lên phà. Kẻ nhanh chân, người lẹ mắt để làm sao lên cho kịp chứ không kẹt lại chuyến sau thì mất hơn nửa tiếng mới qua được bờ bên kia !
Trên con đường Huỳnh Tấn Phát, Trần Xuân Soạn … để về Sài Thành, Hai Tôm tui thấy những thao thức của bà con nghèo là chính đáng, là có thật vì lẽ ra đường hiện nay quá nhiều khói và bụi. Phải nói rằng khói và bụi hiện giờ chính là hai con “ma” ám ảnh dân Sài Thành. Theo Hai Tôm tui được biết thì không chỉ Sài Thành mà còn đó, khắp trên mọi miền đất nước hình chữ S này đều phải hưởng cái khói và bụi. Thử hỏi cái khói và bụi đó ở đâu ra ? Do chính con người tạo ra chứ ai mà tạo ra được.
Khói và bụi không phải ẩn kín ở đâu để những người có trách nhiệm không thấy. Nó sờ sờ trước mắt mỗi người khi bước chân ra khỏi nhà. Những người có trách nhiệm thấy nhưng hình như không ảnh hưởng gì đến họ thì làm gì mà họ có thể bận tâm. Ra khỏi nhà là họ ngồi chễm chệ trong chiếc ôtô con đời mới mát lạnh thì làm gì có thể thấu hiểu được nỗi khổ của bà con nghèo.
Một thực tế đau lòng, ai đi ngang qua con đường Nguyễn Văn Tạo thuộc huyện Nhà Bè sẽ thấy thực trạng bi đát này. Không còn con đường nào khác để người dân ở vùng ven nghèo này phải hứng chịu cái khói và bụi cũng như con đường bị cày xới một cách dã man này. Ai đi ngang đây chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận cái khói, cái bụi và nhất là cái rủi ro của những ổ voi trên mặt đường. Không chỉ có con đường Nguyễn Văn Tạo mà còn nhiều và còn quá nhiều con đường khói bụi làm ám ảnh con người.
Ngẫm nghĩ thấy thao thức của những người nghèo thật là thương ! Mình cũng ở trong cái số nghèo của họ nên mình càng thấu hiểu phận của người nghèo. Ra đường đi trên chiếc xe cọc cạch hưởng trọn khói bụi, về nhà thì ngủ dưới mái tôn nóng hừng hực ôm chầm lấy cái nóng nên quá hiểu phận của người nghèo. Thao thức của người nghèo mãi mãi cũng chỉ là thức thao thôi chứ cái nóng, cái bụi, cái khói có bao giờ đến được với nhà giàu, có bao giờ chạm đến các “đầy tớ nhân dân” đâu mà phải bận tâm.