Sáng sớm hôm qua khi con gái thứ hai của tôi ở trường nội trú (Dorm) kêu về hỏi mẹ là chừng nào lên đón cháu về để cháu đi thi lấy bằng lái xe (lần thứ ba)?. Sáng sớm mà được nghe cái giọng nói thật cáu kỉnh của con gái tôi, thì trái tim của tôi nó cảm thấy bị động và như muốn có được cái băng “band-aid” mà gián chỗ đau lại. Phần thì thấy con không thường ở nhà nên làm mẹ cứ muốn bù đắp cho cháu, vì chị cháu thì ở nhà được tất cả sự chăm sóc của cha mẹ. Nhưng sự cháu chọn ở trên trường có phải do ý muốn của chúng tôi đâu! Cháu thích được tự do cơ mà! Nhưng bậc làm cha làm mẹ thì cứ thương con; thường so đứa nọ với đứa kia. Nhưng thường cháu về nhà cuối tuần hay ngày lễ nghỉ thì cũng tội cho chúng tôi lắm! Vì tánh chướng của cháu nên không thích ngủ chung với chị; tôi cũng không hiểu vì sao?. Thế nên cái ghế sofa dưới phòng khách thì cháu làm thành cái giường ngủ của cháu; ngủ hôm nào cũng gần 11 giờ mới chịu dậy; không ai có thể kềm được những tiếng động rất thường ngày trong nhà bếp và tiếng nói chuyện giữa cha và thằng cháu út vào buổi sáng sớm trước khi đưa thằng nhỏ đi học. Ai làm động hay gây tiếng lớn cũng bị cháu bảo im cho cháu ngủ; thế có chết hay không cơ chứ! Cả nhà vì muốn hòa khí nên đành cũng chìu cháu cho qua những thời gian cháu ở nhà. Thương con như thế chẳng hiểu có làm cho con ra hư hay không?. Nhưng la cháu thì cảm thấy tội nghiệp nhất là ba cháu sau khi nhận lá thư trách móc của cháu đã cảm thấy chút nào ân hận (guilty).

Việc làm quá khứ của ông (đi học tiếp để tiến thân) thiết tưởng cũng chỉ vì nghĩ tương lai cho cả gia đình và cho các cháu mà thôi!. Nào ngờ trở thành cái tội thiếu trách nhiệm và bổn phận với vợ và các con. Đầu óc các con tôi nghĩ rằng ba chúng học có bằng cấp ra chẳng làm gì để có thêm tiền (income) nuôi gia đình mà mẹ thì phải ra ngoài đời kiếm tiền thay cho cha của chúng; để cha của chúng được ở nhà toàn thời gian mà đi học; nhất là với đồng lương ít ỏi của mẹ là điều mà chúng không thể nào hiểu nổi và cảm thông được. Nhưng ai nào ngờ vì lớn tuổi cũng chẳng ai thèm mướn; duy được hai điều lợi ích thật trước mắt là đã biết mà dìu dắt các con trên con đường học vấn và không ai khinh dể ông!? Hôm qua có được ít thời giờ tôi cắt nghĩa cho cháu hiểu thế nào là tình yêu thương thật sự có hy sinh của một gia đình mà chưa được làm chức cha mẹ thì con cái chưa có thể hiểu được đâu!. Bởi chúng con tất cả mọi đứa bây giờ chỉ hiểu được tình yêu thương của cha mẹ rất thực tế là qua những vật chất mà chúng con đòi hỏi, yêu cầu để có, và có được; còn không được thì coi như cha mẹ không thương yêu gì mình cả!??. Cho dù chúng hiểu rằng cha mẹ không thể chìu chúng những thứ vật chất xa xỉ ấy!. Vì sự an toàn của cả gia đình, nên vợ chồng chúng tôi mới đi kiếm thêm phone cho tôi và cho thằng cháu trai út. Đem phone về tôi nghe cháu nói chuyện rù rì với ai đó trên phone và chê rằng phone của nó chỉ là loại rẻ tiền, không tên hiệu, cũng chẳng có text được. Tôi nghe rất buồn nhưng đặt vào vị trí của cháu thì nửa thương xót và nửa bùi ngùi, vì cái phone bây giờ tệ nhất các bạn của nó có đều text được. Nhưng thôi, có thương, có xót, có muốn, không tiền thì cũng hoàn chẳng có ….. Không gì thực tế nhất là cách chúng tôi dậy con cái cho bằng là chúng phải cố gắng học tập. Bằng cấp càng cao thì cuộc sống càng thoải mái vừa giúp ích cho chính mình, gia đình, và anh chị em có nhu cầu. Con muốn gì bây giờ thì cứ đợi đấy đi, sau này con sẽ có được, và sẽ có hơn cha mẹ nhiều. Nói bao nhiêu thì cũng như nước đổ đầu vịt; chúng than thì chúng vẫn cứ than, cũng như chúng ta là cha mẹ hết than thở đứa này rồi lại đến than đứa kia. May mà chúng tôi chỉ có ba đứa con mà đã cảm thấy quá mệt mỏi chắc phần vì có con ở tuổi hơi muộn màng!?.

Trưa đến hai mẹ con đến DMV ở Santa Ana, tôi không ngớt không đọc kinh thưa anh chị em, vì sợ lắm khi cháu bị người ta đánh nó rớt. Lần rồi đây cả nhà chúng tôi phải chịu một trận khùng điên của cháu, vì cháu nhất định phải được đậu kỳ rồi! Không biết có phải bản tánh kiêu ngạo của cháu hay không? Hay vì không muốn xấu hổ với bạn bè vì đến giờ này mới đi thi lấy bằng lái xe ở cái tuổi 20?. Đây cũng là lý do mà cháu giận ba của cháu ghê lắm! Là đã cấm không cho cháu học thi lái xe. Vì thứ nhất chúng tôi không có xe, thứ hai cảm thấy cháu không cần có xe để có thể bị tai nạn. Đến DMV thật sớm ngồi chờ mãi vì họ không cho làm thủ tục sớm mà chỉ trước 15 phút mà thôi! Chắc do sự sắp xếp để cho có thứ tự và y như làm hẹn với bác sĩ vậy ấy mà! Mỗi xe thi, cần 20 đến 30 phút lận. Cháu thì đọc kinh phần của cháu, còn tôi thì đọc kinh phần của tôi. Cứ lẩm bẩm lậy Chúa lậy Mẹ xin cho con của con nó thi đậu lần này, vì nhất quá tam Mẹ ơi! Nó mà trượt thì chết cái trái tim đau yếu của con. Con mà nghe tin nó rớt con sẽ lái trả thẳng nó về trường Mẹ ạ! Chứ không thì nhà cửa chúng con lại thành than tro mất. Nhưng may quá độ 30 phút cháu quay trở lại, nhìn thấy cháu nhún nhẩy mừng rỡ trong xe, mà lòng tôi dâng lên Chúa Mẹ lời cảm tạ không ngừng nghỉ. Nhìn cháu vui mà lòng tôi còn vui hơn cháu nữa. Thế là cháu đã thi đậu rồi! Rõ ràng là Thánh Ý Chúa. Chúng con tảm tạ Ơn Ngài.

Điều thật cảm động tôi muốn chia sẻ cùng anh chị em là cháu thuật chuyện cho tôi nghe là việc cháu làm của buổi tối hôm trước. “Mẹ biết tối hôm qua con đã đọc một chuỗi 50 kinh, không phải cầu xin cho con được đậu có bằng lái xe đâu! Mà con xin Chúa cho con biết sống theo Thánh Ý Chúa. Con dâng cho Chúa tất cả! Và trong tâm con được nghe tiếng Chúa nói rằng nếu con còn giận cha của con thì con cũng sẽ không đậu được để có bằng lái xe đâu!. Con định rằng nếu ngày mai con thi rớt con sẽ rất bình tĩnh, và cư xử như một người lớn vậy! Và chấp nhận rằng đó là Thánh Ý Chúa. Tôi nghe qua mà lòng tôi thật chùng xuống và thật cảm động rơi cả nước mắt vì cháu cuối cùng rồi cũng đã được Chúa đánh động và lay cháu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Hôm qua đây, tôi thấy cháu vui vẻ với ba của cháu trước khi đưa cháu đi thi mà lòng tôi cảm thấy thật là vui. Sự chống đối của cháu trước đây, tôi có cảm tưởng chắc cháu sẽ không tha thứ cho ba của cháu. Quả là phép nhiệm mầu từ Trên đã đổ xuống trên gia đình chúng tôi. Quả không cái vui nào cho bằng cháu được Chúa gõ nhẹ vào tâm hồn của cháu. Hôm qua đi thi thấy cháu đeo chuỗi trên cổ (chuỗi thắt bằng chỉ mầu tím đậm rất khiêm nhường và thật nhã), tôi cảm thấy vui vui trong bụng, và thầm cảm tạ Thiên Chúa quá đỗi.

Thật vậy thưa anh chị em! Cuộc đời của chúng ta ai cũng trải qua ba chìm bẩy nổi chín cái lênh đênh, nhưng có Chúa trong cuộc đời thì chẳng có hạnh phúc nào được so sánh cho bằng chúng ta luôn có Chúa bên cạnh và trong cõi lòng sâu thẳm của chúng ta. Khi chúng ta đã cố gắng làm tất cả trong khả năng của mình, sống hết mình vì lòng yêu mến, hết bổn phận và trách nhiệm, sống đẹp lòng Chúa, dù là những chuyện cỏn con hằng ngày; còn lại tất cả chúng ta hãy phó dâng cho Thiên Chúa định liệu và sắp xếp. Kết quả sẽ cho chúng ta gấp bội là sự bình an, tình yêu, và thoải mái. Đó mới thật sự là kho tàng mà chẳng mấy ai trên thế gian biết kiếm tìm. Cảm tạ Thiên Chúa đã nhận chúng con trong bầy chiên tốt lành của Chúa, vì cuộc đời trần gian này thường có rất nhiều chiên đi hoang và đi lạc, phải không thưa Chúa?. Amen.