Viết cho chị….
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ khi Buồn thì khóc,
….. lớn lên mới biết buồn thì không khóc được, chỉ biết thing lặng âm thầm
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ khi hạnh phúc thì Cười,
…..lớn lên mới hiểu cười là những giọt nước mắt khô
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ lời Nói là phương tiện truyền đạt suy nghỉ,
…. lớn lên mới hiểu những giây phút thầm lặng mới hiểu được chính mình và mọi người
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ làm Người Lớn thì sẻ tự do muốn làm gì thì làm,
….. lớn lên mới hiểu làm người lớn là không được làm những việc mình muốn làm nữa
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ Nắm chặt tay người mìmh yêu có nghĩa là yêu thương,
….lớn lên mới hiểu buông lõng tay người mình yêu mới là hành động cao thượng nhất của người biết yêu…
Cũng giống như đôi mắt đẹp của con búp bê long lanh uỷ mị biết chớp chớp… mà ngày xưa lúc nhỏ ai cũng thấy đẹp, lớn lên mới khám phá ra phía sau cái học mắt ấy có bao nhiêu sợi giây chằn chịt đen đỏ vàng tím, những ổ điện chồng chất lên nhau như ổ bềnh nhện gớm ghiếc và ghê sợ. Như phía sau của một cái nick ẫn danh chit chát trên mạn, lời lẻ ngọt ngào yêu đương là ẩn chứa nhiều bí mật tày trời khó ai biết được đã làm nhiều gia đình tan nát. Chỉ có người lớn mới hiểu.
Ôi !!! cái giá phải trả cho tuổi lớn thật là quá đắc, đắc quá phải không chị ?
Em mới nghe tin chồng chị đã bỏ chị và ba đứa nhỏ để về Việt Nam sống mấy tháng nay. Mặc cho gia đình cha mẹ anh, cha mẹ chị lên tiếng trách móc hay van nài giờ đây đã trở thành vô dụng. Cũng vì facebook, internet làm nhịp cầu đoãn nghiệt nối kết hai người xa lạ từ hai chân trời khác nhau mà họ đã xích lại với nhau vượt qua màn hình internet, và vượt qua cả sự kiểm soát của chị và hơn hết là đã vượt qua lương tâm của một người chồng, một người cha trong một gia đình Công Giáo.
Chuyện về thăm mẹ thăm cha lúc bệnh hoạn hay gặp mặt cha mẹ lần cuối không còn mới mẻ gì với các đấng đàn ông ở Mỹ nửa, tuy nhiên vẩn nhan nhản hiệu lực đây đó như trường hợp của chị. Được cái, mẹ anh tuy đã khuất sau cái uất ức từ hành động điên rồ của anh mà gia đình anh đã đứng về phía chị hết thì đó cũng là một phần tích luỹ từ cuộc sống của người Kito Hửu vốn có, biết phân lành dử đúng sai chứ không nhất nhất phải bênh vực cho máu mủ ruột thịt mà ép nhẹm người khác. Điều này em cũng Tin và luôn mãi cầu nguyện cho chính mình, cho chị và cho những người phụ nử khác như chúng ta.
Anh vô trách nhiệm với con, với chị chuyện này thì ai cũng biết. Anh lén lút rút tiền chung gởi về Việt Nam, âm thầm làm ~40 cái credit cards lấy tiền đắp bên này bên kia, tiêu xài phung phí mà gia đình chị ai cũng biết là vốn cầm chân từ căn nhà chung đã mượn tiền mặt từ ba mẹ chị trã đứt. Số tiền này chưa trã lại và trước mắt (ai cũng hiểu) anh sẻ chối phớt để một mình chị gánh nợ. Cái này đau thật. Ai nghe cũng thương xót thương chị, thông cảm cho chị, đau cùng nổi đau với chị. Nhưng em không hiểu Ơn Chúa hay Tình Yêu chị chỉ âm thầm chịu đựng không tiến không lùi khi anh dứt khoát báo chị là anh sẻ vắng nhà 2 năm để chuyên tâm chuộc thân cho người yêu ở Việt Nam, vì anh yêu người ấy thật lòng và muốn cho chị hiểu, đừng lo sợ cho anh bị gạt ! cứng họng thật !
Em muốn hét lên thật to át đi lời khờ dại nhỏ nhẹ của chị để nói cho chị hiểu:
- Chị ơi, 5 cô khờ dại, 5 cô khôn ngoan khác nhau ở điễm là tích trử cho mình những thứ cần thiết cả 3 yếu tố TIN, CÂY, MẾN chứ không phải buông xuôi theo số phận là sống đúng với Kinh Thánh đâu.
- Đúng, cầu nguyện là điều cần thiết nhưng không nhất thiết hành hạ, huỷ hoại thân xác mình vì ba đứa con mà đứa nhỏ nhất mới 4 tuổi. Tụi nhỏ cần chị lắm, chị à.
Tuần này là tuần Thánh; Em biết chị đã sống tuần Thánh mấy tháng nay rồi. Sống trong đau khổ, mệt mỏi và im lặng trước những nụ cười hồn nhiên, vô tư của các con, để đóng cho trọn vai cả mẹ lẩn bố để con cái không thắc mắc. Đâu dể ai làm nổi.
Thánh Giá mổi người mổi khác và mổi người vác mổi kiểu, em hiểu và đứng về phía chị trong suy nghỉ không nên tiến hành xoá bỏ ký ức của một Gia Đình Công Giáo ngay lúc này. Nhưng làm cách nào thực tế để cứu vớt, nắm tay anh trước lúc anh ngã dài trong tội lỗi ấy là điều em lo cho chị. Lo chị ngã quỵ bỏ lại các con vì lấy lổi lầm của anh mà hành hạ thân xác thì chẳng công bằng cho các con chút nào. Mong chị suy nghỉ và cầu nguyện xin Chúa soi sáng thêm.
Tối thứ Sáu này, Thứ Sáu tuần Thánh năm nay. Em biết ở trên Ca Đoàn, sẻ có một giọng hát với tất cả tâm tình sâu lắng nhất, với hết con tim và trí óc, với hết niềm tin và sự sống. Hát với những gìong nước mắt lăng dài trên giò má khô, để từng chử từng câu đánh thức nổi niềm của mình thay lời cầu nguyện lên với Chúa, Xin Chúa lắng nghe, chỉ có Chúa mới hiểu khi chị cất tiếng hát:
Lạy Chúa !
Xin cho con bước đi với Ngài, Xin cho con cùng vác với Ngài. Thập Giá trên đường đời con đi.
Lạy Chúa !
Xin cho con đóng đinh với Ngài, Xin cho con cùng chết với Ngài. Để được sống với Ngài vinh quang.
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ khi Buồn thì khóc,
….. lớn lên mới biết buồn thì không khóc được, chỉ biết thing lặng âm thầm
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ khi hạnh phúc thì Cười,
…..lớn lên mới hiểu cười là những giọt nước mắt khô
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ lời Nói là phương tiện truyền đạt suy nghỉ,
…. lớn lên mới hiểu những giây phút thầm lặng mới hiểu được chính mình và mọi người
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ làm Người Lớn thì sẻ tự do muốn làm gì thì làm,
….. lớn lên mới hiểu làm người lớn là không được làm những việc mình muốn làm nữa
Ngày xưa lúc nhỏ cứ nghỉ Nắm chặt tay người mìmh yêu có nghĩa là yêu thương,
….lớn lên mới hiểu buông lõng tay người mình yêu mới là hành động cao thượng nhất của người biết yêu…
Cũng giống như đôi mắt đẹp của con búp bê long lanh uỷ mị biết chớp chớp… mà ngày xưa lúc nhỏ ai cũng thấy đẹp, lớn lên mới khám phá ra phía sau cái học mắt ấy có bao nhiêu sợi giây chằn chịt đen đỏ vàng tím, những ổ điện chồng chất lên nhau như ổ bềnh nhện gớm ghiếc và ghê sợ. Như phía sau của một cái nick ẫn danh chit chát trên mạn, lời lẻ ngọt ngào yêu đương là ẩn chứa nhiều bí mật tày trời khó ai biết được đã làm nhiều gia đình tan nát. Chỉ có người lớn mới hiểu.
Ôi !!! cái giá phải trả cho tuổi lớn thật là quá đắc, đắc quá phải không chị ?
Em mới nghe tin chồng chị đã bỏ chị và ba đứa nhỏ để về Việt Nam sống mấy tháng nay. Mặc cho gia đình cha mẹ anh, cha mẹ chị lên tiếng trách móc hay van nài giờ đây đã trở thành vô dụng. Cũng vì facebook, internet làm nhịp cầu đoãn nghiệt nối kết hai người xa lạ từ hai chân trời khác nhau mà họ đã xích lại với nhau vượt qua màn hình internet, và vượt qua cả sự kiểm soát của chị và hơn hết là đã vượt qua lương tâm của một người chồng, một người cha trong một gia đình Công Giáo.
Chuyện về thăm mẹ thăm cha lúc bệnh hoạn hay gặp mặt cha mẹ lần cuối không còn mới mẻ gì với các đấng đàn ông ở Mỹ nửa, tuy nhiên vẩn nhan nhản hiệu lực đây đó như trường hợp của chị. Được cái, mẹ anh tuy đã khuất sau cái uất ức từ hành động điên rồ của anh mà gia đình anh đã đứng về phía chị hết thì đó cũng là một phần tích luỹ từ cuộc sống của người Kito Hửu vốn có, biết phân lành dử đúng sai chứ không nhất nhất phải bênh vực cho máu mủ ruột thịt mà ép nhẹm người khác. Điều này em cũng Tin và luôn mãi cầu nguyện cho chính mình, cho chị và cho những người phụ nử khác như chúng ta.
Anh vô trách nhiệm với con, với chị chuyện này thì ai cũng biết. Anh lén lút rút tiền chung gởi về Việt Nam, âm thầm làm ~40 cái credit cards lấy tiền đắp bên này bên kia, tiêu xài phung phí mà gia đình chị ai cũng biết là vốn cầm chân từ căn nhà chung đã mượn tiền mặt từ ba mẹ chị trã đứt. Số tiền này chưa trã lại và trước mắt (ai cũng hiểu) anh sẻ chối phớt để một mình chị gánh nợ. Cái này đau thật. Ai nghe cũng thương xót thương chị, thông cảm cho chị, đau cùng nổi đau với chị. Nhưng em không hiểu Ơn Chúa hay Tình Yêu chị chỉ âm thầm chịu đựng không tiến không lùi khi anh dứt khoát báo chị là anh sẻ vắng nhà 2 năm để chuyên tâm chuộc thân cho người yêu ở Việt Nam, vì anh yêu người ấy thật lòng và muốn cho chị hiểu, đừng lo sợ cho anh bị gạt ! cứng họng thật !
Em muốn hét lên thật to át đi lời khờ dại nhỏ nhẹ của chị để nói cho chị hiểu:
- Chị ơi, 5 cô khờ dại, 5 cô khôn ngoan khác nhau ở điễm là tích trử cho mình những thứ cần thiết cả 3 yếu tố TIN, CÂY, MẾN chứ không phải buông xuôi theo số phận là sống đúng với Kinh Thánh đâu.
- Đúng, cầu nguyện là điều cần thiết nhưng không nhất thiết hành hạ, huỷ hoại thân xác mình vì ba đứa con mà đứa nhỏ nhất mới 4 tuổi. Tụi nhỏ cần chị lắm, chị à.
Tuần này là tuần Thánh; Em biết chị đã sống tuần Thánh mấy tháng nay rồi. Sống trong đau khổ, mệt mỏi và im lặng trước những nụ cười hồn nhiên, vô tư của các con, để đóng cho trọn vai cả mẹ lẩn bố để con cái không thắc mắc. Đâu dể ai làm nổi.
Thánh Giá mổi người mổi khác và mổi người vác mổi kiểu, em hiểu và đứng về phía chị trong suy nghỉ không nên tiến hành xoá bỏ ký ức của một Gia Đình Công Giáo ngay lúc này. Nhưng làm cách nào thực tế để cứu vớt, nắm tay anh trước lúc anh ngã dài trong tội lỗi ấy là điều em lo cho chị. Lo chị ngã quỵ bỏ lại các con vì lấy lổi lầm của anh mà hành hạ thân xác thì chẳng công bằng cho các con chút nào. Mong chị suy nghỉ và cầu nguyện xin Chúa soi sáng thêm.
Tối thứ Sáu này, Thứ Sáu tuần Thánh năm nay. Em biết ở trên Ca Đoàn, sẻ có một giọng hát với tất cả tâm tình sâu lắng nhất, với hết con tim và trí óc, với hết niềm tin và sự sống. Hát với những gìong nước mắt lăng dài trên giò má khô, để từng chử từng câu đánh thức nổi niềm của mình thay lời cầu nguyện lên với Chúa, Xin Chúa lắng nghe, chỉ có Chúa mới hiểu khi chị cất tiếng hát:
Lạy Chúa !
Xin cho con bước đi với Ngài, Xin cho con cùng vác với Ngài. Thập Giá trên đường đời con đi.
Lạy Chúa !
Xin cho con đóng đinh với Ngài, Xin cho con cùng chết với Ngài. Để được sống với Ngài vinh quang.