Kính thưa Đức Cha!

Đọc thư của Đức Cha trên mạng, ai là người Công giáo mà không cảm thấy nao lòng. Còn con thì rất cảm động bởi lẽ:

Qua bức thư của Đức Cha, đàn chiên của Cha đã nhìn thấy hình ảnh vị mục tử đã dám lên tiếng để bảo vệ mình trước bầy sói hung dữ. Trong quá khứ và cả hiện tại, bầy sói này đã từng làm không ít vị chăn chiên phải bỏ mạng hoặc bỏ chạy.

Qua bức thư của Đức Cha cũng đã làm lóe lên ánh sáng của niềm tin, hy vọng cho cộng đoàn dân Chúa xác tin vào tình yêu của Thiên chúa dành cho con cái Người thông qua hành động của các đấng bậc trong Giáo Hội Việt Nam.

Thật đáng tự hào, Địa phận Thái Bình chúng ta được Đức Cha dẫn đầu là Giáo phận đầu tiên hành hương cấp Giáo phận về với Mẹ Công lý Thái Hà. Chúng con tự hào về điều đó và hi vọng sẽ càng ngày càng có nhiều Giáo phận khác đưa đàn chiên của mình về với Mẹ Công lý, để được hưởng trọn ơn phúc Năm Thánh.

Trong bối cảnh hiện nay, những tiếng nói của Đức Cha quả là một hồng ân Của Chúa ban cho Giáo hội Việt Nam. Chúng con ước mong gì sẽ có được nhiều hồng ân như thế nữa. Chúng con những con chiên trong đàn xin tạ ơn Chúa vì điều đó và cũng biết ơn các Đấng bậc nhiều lắm.

Để giữ được một giáo phận như Thái Bình hôm nay cộng Đoàn dân Chúa đã vất vả nhiều lắm, đặc biệt là Đức Cha, người chèo lái con thuyền giáo phận. Cha là người chăn chiên nên vất vả hơn thế vì Cha và tất cả các Đấng bậc tại Việt Nam phải chăn chiên trên cánh đồng đầy sói. Để giữ được Giáo phận Thái Bình như hôm nay Cha đã bỏ ra bao công sức và cả những tế nhị, nhún nhường. Dân Chúa biết và lẽ ra cả nhà cầm quyền nữa cũng phải ghi nhận công lao này. Nhưng với bản chất xảo trá chính quyền này chỉ dành cho chúng ta – những người Công giáo, công dân hạng hai - những lừa phỉnh và độc ác.

Đọc thư Đức Cha, con cảm nhận được tình yêu của Đức Cha dành cho con cái và sự thất vọng của Đức Cha vì cách đối xử của nhà nước này. Trong tâm tình Cha với con, chúng con càng kính mến Đức Cha, thì càng thương Đức Cha và các đấng bậc trong Giáo hội Việt Nam và muốn tâm sự đôi điều để vơi bớt phần nào chăng? Xin Đức Cha lượng thứ nếu con nói điều chưa đúng về Đức Cha, nhưng còn phải nói thế này:

Sở dĩ Đức Cha thất vọng là vì Đức Cha tin chế độ này, nhà nước này nên khi nó bộc lộ bản chất hèn hạ, Đức Cha mới thất vọng. Con còn nhớ trong bài giảng gần đây tại Thái Hà, có lần Đức Cha nói: “Đấy không phải chủ trương chính sách của nhà nước”? Vậy xin Đức Cha cho con hỏi đó là chủ trương của ai? Tại sao đồng loạt công an các nơi lại làm như vậy? (Cả công an Hà Nội và Thái Bình) Nếu không có chủ trương từ “trên” tức là nhà nước thì có anh công an viên nào dám tự ý làm không? Vả lại họ - công an này chẳng phải là công cụ của nhà nước hay sao?

Chúng con thấy thật khổ thân Đức Cha quá đỗi. Ngay cả đến Đức Cha còn phải trốn đi lên Thái Hà từ đêm hôm trước mà không biết có thoát nạn hay không, thì đàn chiên của cha bị sói dữ ngăn chặn, cắn xé dọc đường là điều quá bình thường.

Chúng con cũng thấy khi tình hình căng thẳng, nhà cầm quyền lo sợ trước sự giận dữ của giáo dân và những người có lương tâm bởi hành động cướp bóc nơi Toà Khâm sứ, Thứ trưởng bộ Công an Nguyễn Văn Hưởng còn gọi điện cho Đức Cha cả đêm để đề nghị giúp đỡ. Vậy mà khi Đức Cha cần, họ trở mặt trấn áp. Những “tình cảm tốt đẹp của người cộng sản” đâu rồi?

Kể cả “ông phó Chủ tịch Hoàng Đình Thạch. Nghe nói, ông là người tri thức, có bằng cấp cao, điệu bộ và ăn nói mềm dẻo, nhã nhặn” đã ca ngợi sự “hòa hợp giúp đỡ lẫn nhau giữa chính quyền và Tôn giáo ở Thái Bình” (như lời tác giả Tông Đồ đã viết), nay ông ta ở đâu? Hay ông ta đang nấp sau cánh gà lệnh cho đàn em trấn áp, ngăn chặn đàn chiên của Đức Cha.

Đó mới đúng bản chất của người cộng sản, thưa Đức Cha.

Những người sống hiền lành thánh thiện thường dễ cả tin. Họ nghĩ ai cũng như mình. Chính vì thế mà mới bị cộng sản lợi dụng, lừa phỉnh. Cả dân tộc này đã và đang bị lừa như vậy. Khi họ được nghe đài báo nhà nước nói chủ nghĩa tư bản đang giãy chết, các nước theo chủ nghĩa này là xấu xa tội lỗi thì thực tế đã chứng minh khi có điều kiện là các công dân xã hội chủ nghĩa tìm cách trốn khỏi thiên đường cộng sản tươi đẹp để đến định cư tại các địa ngục tư bản, chứ không bao giờ có chyện ngược lại.

Nếu bây giờ có một công dân Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc… trốn khỏi nước mình để sang định cư tại Bắc Hàn, Cu Ba hoặc Việt Nam thì chắc không ai nghe mà không nhận xét: Tâm thần.

Chúng con biết, qua những sự việc đã diễn ra, những người cả tin, những người đã và đang bị lừa bịp, chắc chắn sẽ được một bài học lớn: Bài học về việc phải đặt niềm tin đúng chỗ. Nhiều giáo dân cứ tưởng rằng, với “mối quan hệ, tốt đạo, đẹp đời ” như ở Thái Bình chúng ta, thì chỉ một cuộc điện thoại của Đức Cha, chẳng sói nào dám đến hăm doạ đàn chiên của Đức Cha nữa.

Nhưng tất cả đã nhầm. Họ chưa hiểu bản chất của người cộng sản. Hãy xem việc cộng sản làm, đó là điều cần nhớ.

Khi những người cộng sản nói chế độ ta tươi đẹp thì ngày họ tiếp quản miền Bắc cũng là ngày làn sóng di dân ào ạt và Nam. Còn ngày họ đến miền Nam thì cả triệu người bỏ chạy khỏi quê cha đất tổ vượt qua muôn trùng hiểm nguy nơi biển khơi sóng dữ và hải tặc. Đó chẳng phải là cuộc bỏ phiếu bằng chân tín nhiệm chế độ này sao.

Khi cộng sản nói tự do, dân chủ tức là người dân chỉ có quyền tự do ca ngợi đảng cộng sản còn những quyền căn bản làm người ư? hãy đợi đấy! Đến biểu lộ tình yêu Tổ quốc mình, chống nước ngoài xâm chiếm bờ cõi cha ông, mà còn bị bắt vào tù thì nói gì đến thể hiện bất đồng chính kiến với họ. Còn bầu cử ư? Năm người chọn bốn (Chỉ có điều cả năm đều do đảng cử đến và giống nhau như một về bản chất) thế đấy cứ bầu vô tư đi.

Còn khi họ nói đến bình đẳng, kiểu như người Công giáo cũng như mọi thành phần dân khác trong đất Việt đều bình đẳng như nhau nhưng thử hỏi có bao nhiêu người Công giáo được đưa vào những chức vụ, công việc của chính quyền vốn đồ sộ nặng nề đang đè lên đầu lên cổ nhân dân? Khi tuyển dụng vào các ngành cơ bản như công an, hải quan, phi công… có được người Công giáo nào không?

Bấy nhiêu thôi cũng đủ để hiểu rằng tại sao họ cứ bắt dân phải viết “Độc lập- Tự do- Hạnh phúc” lên mọi loại giấy tờ. Những điều người ta nói ra, chỉ là những điều họ không có, cái nhãn mác bên ngoài đang che đậy một sự thối rữa bên trong.

Kính thưa Đức Cha !

Càng thấy người ta đàn áp dân Chúa, thì cộng đoàn dân Chúa lại càng thương nhau hơn và đàn chiên lại càng yêu kính chủ chăn của mình. Chúng con mong chờ có nhiều hơn nữa tiếng nói của các cha như ở Dòng Chúa cứu thế Hà Nội, như tâm thư của Đức Cha, và đặc biệt là của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. Xin các vị khác hãy nghe tiếng kêu của Đức Cha, đừng ngủ quên trên chiếc ghế của mình để đàn chiên bơ vơ lạc lõng và bị đe doạ.

Nguyện xin ân sủng của Thiên Chúa ban cách riêng đặc biệt cho Tổ quôc Việt Nam, cho cộng đoàn dân Chúa ngày càng có nhiều vị mục tử nhân lành theo đúng nghĩa “Ta biết các chiên ta, và các chiên ta biết ta”.

Chúng con xin cách riêng Chúa ban đầy ơn phúc xuống nơi Đức Cha để Đức Cha làm một ngọn nến sáng soi đường cho những nơi còn tăm tối, cho chúng con noi theo!

Ngày 6/5/2009