HỌC CÁCH VUI MỪNG
“Vậy chúng tôi phải làm gì?”.

Một ông già rất hạnh phúc được hỏi, điều gì có thể cướp đi niềm vui lớn nhất trong cuộc đời ông. Ông nhanh nhẩu trả lời, “Những điều chưa bao giờ xảy ra! Vì tôi luôn luôn ‘học cách vui mừng!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Vì tôi luôn luôn ‘học cách vui mừng!’”. Thật ý nghĩa, câu trả lời của cụ già tốt lành! Mùa Vọng, mùa của hy vọng, của niềm vui; cũng là mùa ‘học cách vui mừng’, đang khi chúng ta chuẩn bị mừng Chúa Giáng Sinh, bằng một kinh nghiệm thực sự về việc đổi mới tâm hồn. Vì thế, ngay giữa Mùa Vọng, Giáo Hội không thể kiềm chế việc ‘mừng sớm’ niềm vui phở lỡ của ngày đại lễ, có thể nói như thế, dù vắn vỏi. Bởi đó, Chúa Nhật hôm nay được gọi là “Chúa Nhật Gaudete”, “Hãy vui lên!”.

Thánh Lễ hôm nay tràn ngập hân hoan, ngay cả ‘màu tím đợi chờ’ của lễ phục cũng được chuyển sang ‘sắc hồng tươi vui’. Từ ca nhập lễ cho đến các bài đọc, tất cả toát lên một niềm hỷ hoan phấn khởi. Ngôn sứ Sôphônia trong bài đọc thứ nhất gióng tiếng, “Hỡi thiếu nữ Sion, hãy cất tiếng ca! Hỡi Israel, hãy hoan hỉ! Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy hân hoan và nhảy mừng hết tâm hồn!”; Thánh Vịnh đáp ca cũng phớn phở, “Hãy nhảy mừng và ca ngợi, vì ở giữa ngươi có Đấng Thánh của Israel thật cao cả!”; thánh Phaolô trong bài đọc hai cũng không giấu được cảm xúc nức lòng, “Anh em hãy vui luôn trong Chúa! Tôi nhắc lại một lần nữa, anh em hãy vui lên!”.

Thật ra, niềm vui phải là tâm trạng căn bản của những con cái Chúa! Nó không phải là một cái gì giả tạo hay gượng ép, nhưng là một điều gì đó bộc phát tự nhiên từ bên trong; từ sự chia sẻ với Chúa Kitô về tầm nhìn và cuộc sống của Ngài. Niềm vui lẽ ra là kinh nghiệm bình thường của những người con Chúa; thế nhưng, có khá nhiều người không may, họ không có kinh nghiệm hoặc xác tín đó. Đôi khi người ta có ấn tượng rằng, niềm vui không phải là kinh nghiệm của nhiều Kitô hữu. Cách nào đó, họ tin rằng, tôn giáo là một bổn phận khá khắt khe; rằng, một người sẽ không sống một đời Kitô hữu tốt lành trừ khi họ phải hy sinh điều này, từ bỏ điều kia; nghĩa là họ phải từ bỏ nhiều niềm vui có sẵn cho những người ngoại đạo. Dường như họ nghĩ rằng, trở thành Kitô hữu nghĩa là chỉ sống ‘nửa đời người’, và điều đó như là giá phải trả cho một cuộc đời tốt đẹp!

Không đâu, suy nghĩ như thế là một đáng tiếc lớn lao! Bởi lẽ, toàn bộ mục đích của việc Chúa Giêsu xuống thế là mang đến tự do, niềm vui và bình an cho mọi người, không chỉ ở tương lai nhưng ‘ở đây và lúc này’. Không ai tự do hơn người Kitô hữu; họ đi theo Chúa Kitô không phải để khổ đau, nhưng để sống trong niềm vui. Tôi không phải là một người Công Giáo vì tôi phải như vậy; tôi là một người Công Giáo bởi tôi không thể tưởng tượng tôi sẽ là một người nào khác. Với thánh Phêrô, chúng ta xác tín, “Chúng con sẽ đi với ai? Chỉ Thầy mới có lời ban sự sống đời đời!”.

Thế nhưng, điều này là có thật. Niềm vui của Kitô hữu sẽ không dễ dàng có được nếu chúng ta không biết ‘học cách vui mừng’. Nghĩa là học nên giống Chúa Giêsu mỗi ngày, đi con đường Ngài đi, tuyệt đối làm vui lòng Chúa Cha trong vâng phục, yêu thương và phục vụ theo những lối hẹp của Tin Mừng, Bát Phúc. Đó là niềm vui được biến đổi, một niềm vui thiên quốc của con cái Chúa.

Anh Chị em,

“Vậy chúng tôi phải làm gì?”. Những người Do Thái trong Tin Mừng hôm nay đã hỏi Gioan như thế. Mùa Vọng, mùa chúng ta ‘học cách vui mừng’ bằng việc tự đặt câu hỏi ấy cho mình. Chúa Thánh Thần sẽ cho mỗi người biết câu trả lời; có thể Ngài cũng nói những lời tương tự như Gioan đã nói, “Ai có hai áo, hãy cho người không có; ai có của ăn, cũng hãy làm như vậy!”; “Đừng đòi gì quá mức ấn định!”; “Đừng ức hiếp ai, đừng cáo gian ai!”. Và chỉ có Chúa Thánh Thần mới có những câu trả lời chính xác, cấp thiết cho linh hồn mỗi người! Bên cạnh đó, với tư cách là Kitô hữu, dù là giáo dân, tu sĩ hay linh mục… chúng ta hãy giúp cho người khác ‘học cách vui mừng’, đưa họ đến với sự hoán cải chân chính, một cuộc hoán cải vốn biến đổi họ trong Chúa Giêsu, và điều này sẽ mang lại niềm vui thực sự trong cuộc sống của họ và cuộc sống của chúng ta.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa Thánh Thần, xin dạy con ‘học cách vui mừng’ trong những ngày Mùa Vọng này; vì chỉ có Ngài mới biết con cần phải làm gì để có được một niềm vui đích thực cho linh hồn con!”, Amen.

(Tgp. Huế)