“Ở ĐÂU CÓ HAI, BA NGƯỜI HỌP LẠI
NHÂN DANH THẦY...”
Những ngày này ở Giáo Xứ Thái Hà, chắc chắn không chỉ hai ba Tu Sĩ Linh Mục DCCT, cũng chẳng phải là hai ba trăm Giáo Dân, mà lúc nào cũng có đến hai ba ngàn người họp lại nhân danh Thầy Giêsu. Thứ bảy hôm qua, Hành Hương kính Đức Bà Hằng Cứu Giúp đầu tháng, có lẽ phải đến cả vạn lượt người. Mọi lần chỉ có 2 phiên Hành Hương và 2 Thánh Lễ sáng chiều đông nghịt người, bây giờ phải tăng thêm 4 Thánh Lễ nữa mà vẫn không đáp ứng được đoàn người vẫn lũ lượt tuôn về.
Một dòng sông những con người khao khát tâm linh. Họ từ Vinh, ngang qua Thanh Hóa rồi Ninh Bình, cuốn thêm nhiều đoàn Giáo Dân nữa, cùng nhau đổ ngược ra, đi xe ít thì cũng 5, 6 tiếng, xa nhất thì phải mất đến 9, 10 tiếng đồng hồ, phải đi thâu đêm, phải đi thành nhiều chặng. Họ từ Thái Nguyên, Bắc Giang đổ xuống cũng cả một hai trăm cây số, khi bị chặn xét dọc đường, đã nhanh chóng tản ra, chịu tốn thêm tiền thuê các xe nhỏ hơn, bằng mọi giá để có thể “hợp lưu” ở Thái Hà. Các Giáo Xứ trên Phú Thọ, Vĩnh Phúc, Thái Bình, Bắc Ninh, Hải Dương, Hải Phòng đổ về, các tỉnh Hà Nam và Nam Định tuy thuộc Giáo Phận Hà Nội nhưng vẫn phải gian nan lắm mới hội ngộ được bên nhau tại Phố Đức Bà.
Ấy vậy mà họ đâu phải là khách du lịch, hay chí ít là những người vô công rảnh rỗi, hiếu sự, tò mò, muốn nhìn tận mắt, muốn nghe tận tai những chuyện nhiễu nhương tại Thái Hà. Gần như hầu hết họ là những người nghèo, đi xa và đi lâu như thế này, phải chắt bóp dành dụm, phải tính toán vén khéo, chọn hợp đồng với những chuyến xe cũ kỹ giá rẻ, rồi cơm đùm cơm nắm, băng qua những trận mưa rào tối mày tối mặt hoặc những cơn nắng chang chang hừng hực lửa. Và cam go nhất là phải thoát được những thứ rào cản, phá bĩnh, cấm đoán, giả danh và đội lốt... “Tháng An Toàn Giao Thông” !
Họ hành hương về với Đức Bà được mệnh danh là Hằng Cứu Giúp. Họ tập họp lại dưới đất để vói lên đến tận trời cao mà cầu xin. Họ chẳng dựa vào thế giá nào ở trần gian mà chỉ một mực nhân danh của Giêsu, Thầy Nghèo của dân nghèo, Thầy Thương Xót của đám người cần được xót thương mà thôi.
Họ xin gì vậy ? Chỉ xin cho đời họ đỡ khổ, đỡ bị vòi vĩnh, tham lạm, chèn ép, đe loi, bóc lột. Chỉ xin cho được yên ổn mà chí thú làm ăn, không bị tước mất sào ruộng mảnh vườn bởi bọn cường hào ác bá “thế hệ mới”. Chỉ xin cho được hít thở không khí thoáng đãng của tự do, đúng với những gì họ đã được hứa hẹn từ hơn nửa thế kỷ trước, khi lên đường theo cách mạng. Chỉ xin cho được sớm tối kinh hạt Nhà Thánh, lễ lạt Nhà Thờ, thỏa cái đói cái khát thiêng liêng đã cồn cào trăn trở mấy mươi năm.
Trời ơi, cuộc đấu tranh của họ không thấy phảng phất mùi chủ nghĩa học thuyết gì cả, không có lấy một khẩu súng viên đạn nào, thế mà lại được chụp cho cái mũ chính trị, vu cho cái tội “diễn tiến hòa bình”. Mà thật ra, đấu tranh gì đâu mà đấu tranh ? Đấu là phải có đụng độ xô xát chứ ! Tranh là phải có giằng co giành giựt, thậm chí là trấn lột cướp bóc chứ ! Đàng này, họ toàn hát Kinh Hòa Bình, họ toàn lần chuỗi Mai Khôi.
Có lúc bị khiêu khích chọc tức để người ta kiếm cớ trấn áp, cái bản tính nông dân nhà quê lại tự nhủ: “Thôi, một sự nhịn chín sự lành” ! Có lúc thấy người ta thuê bọn du côn giựt tung ảnh Đức Bà vựt xuống đất, cái cốt cách con nhà có Đạo lại thầm cầu: “Ối giào, xin Mẹ tha cho chúng, chúng không biết việc chúng làm í mà !”
Ấy là những người được ra tận nơi, dâng Thánh Lễ tại Đền Thái Hà rồi kéo sang Phố Đức Bà, tràn vào cầu nguyện ngay trên mảnh đất bị người ta chia năm xẻ bảy bán buôn tư túi. Họ hạnh phúc, họ tự hào, họ lâng lâng cứ như đang chuẩn bị tử vì Đạo vậy. Thế còn những người ở miền Nam, ở tận các nước khác trên thế giới thì sao ? Thưa, họ hiệp thông từ xa vậy. Những đêm đốt nến cầu nguyện mà lòng hồi hộp không biết tại Thái Hà có còn bà già nào bị đạp chân vào mặt đến tóe máu, không biết có còn chị Nữ Tu và cháu bé nào bị sặc phải hơi cay mà ngất xỉu ?
Họ ở rất xa, ký tên vào kiến nghị, gửi E-Mail động viên, viết các Blast, Entry và Comment trên Blog để kêu gọi dư luận ủng hộ ôn hòa. Họ góp tiếng hát vào lời Kinh Hòa Bình cuối mỗi Thánh Lễ. Có những nhóm nhỏ Bloggers rủ nhau đọc kinh Mai Khôi lúc 10 giờ đêm. Có những nhóm nhỏ tìm đến một Nhà Nguyện nào đó nơi họ đang sống để đọc Kinh Lòng Thương Xót lúc 3 giờ trưa.
Có những nhóm nhỏ đứng vòng tròn trước hoặc sau một chuyến đi bác ái, không quên dâng một lời nguyện cho những người ở Thái Hà mà họ chưa bao giờ gặp mặt.
Ngay hôm 28.8.2008, sau Thánh Lễ đêm thắp nến ở Đền Đức Mẹ DCCT Sài-gòn, đã có hàng trăm người vây quanh cha Bề Trên Hà Nội Vũ Khởi Phụng. Cha bảo sáng mai cha sẽ phải ra ngay với Giáo Dân của mình đang bị vụt roi điện ngoài Thái Hà, nhiều người đã rơm rớm nước mắt cố ấn vào trong tay cha những món tiền để xin chia sẻ một chút thật khiêm tốn mà chân thành với các nạn nhân khốn khổ.
Lại cách đây mấy ngày, một chị trung niên gọi điện hỏi trong Dòng có ai sắp ra Bắc cho chị được gửi theo ba lít rượu bóp gia truyền, chị bảo: “Cha ơi, rượu này dùng cho người tập võ thuật, đánh quyền cước, bầm tím chỗ nào xoa ngay là lành hết nội thương”. Chúng tôi còn đang ngẩn ra chưa hiểu sự tình gì, chị năn nỉ: “Cha giúp cho những người bị đánh dùi cui roi điện ngoài Thái Hà đó cha, tội nghiệp họ quá...”
Thì ra sự hiệp thông đã không dừng lại ở chuyện cầu nguyện. Thiêng liêng là cần thiết, là ưu tiên. Nhưng anh chị em Giáo Dân khắp nơi gần xa còn muốn hơn thế nữa, nhiều và sâu hơn nữa, một hiệp thông bằng xương thịt, bằng hơi thở, bằng nhịp đập chung một con tim thổn thức.
Truyền hình, truyền thanh và báo chí càng sa sả liên tục tuyên truyền đưa tin, kết án “vụ việc gây rối trật tự” và “có ý đồ xách động” thế này thế kia, thì người dân khắp nơi, Công Giáo và cả không phải Công Giáo, lại càng cố gắng “dịch ngược”, “đọc ngược”, “hiểu ngược” lại tất cả và đi đến kết luận rằng nếu Nhà Nước mà đã phải hô hoán nhộn nhạo cả lên thế này thì ắt bà con Giáo Dân Thái Hà đang phải gánh chịu một sức trấn áp tàn nhẫn đến mức nào ! Và tình nghĩa hiệp thông Bắc Nam, trong và ngoài nước, đồng đạo và đồng bào lại càng thêm thắt chặt.
Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, Thầy Giêsu cam kết rất mạnh: “Nếu ở dưới đất, hai người trong anh em hợp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên Trời, sẽ ban cho. Vì ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ”. Vậy thì chúng con đã xin nhân danh Thầy và vẫn mãi nhân danh Thầy để xin cùng Chúa Cha, rằng:
“Chúng con nguyện Danh Cha cả sáng,
Nước Cha trị đến, Ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên Trời...”
NHÂN DANH THẦY...”
Những ngày này ở Giáo Xứ Thái Hà, chắc chắn không chỉ hai ba Tu Sĩ Linh Mục DCCT, cũng chẳng phải là hai ba trăm Giáo Dân, mà lúc nào cũng có đến hai ba ngàn người họp lại nhân danh Thầy Giêsu. Thứ bảy hôm qua, Hành Hương kính Đức Bà Hằng Cứu Giúp đầu tháng, có lẽ phải đến cả vạn lượt người. Mọi lần chỉ có 2 phiên Hành Hương và 2 Thánh Lễ sáng chiều đông nghịt người, bây giờ phải tăng thêm 4 Thánh Lễ nữa mà vẫn không đáp ứng được đoàn người vẫn lũ lượt tuôn về.
Một dòng sông những con người khao khát tâm linh. Họ từ Vinh, ngang qua Thanh Hóa rồi Ninh Bình, cuốn thêm nhiều đoàn Giáo Dân nữa, cùng nhau đổ ngược ra, đi xe ít thì cũng 5, 6 tiếng, xa nhất thì phải mất đến 9, 10 tiếng đồng hồ, phải đi thâu đêm, phải đi thành nhiều chặng. Họ từ Thái Nguyên, Bắc Giang đổ xuống cũng cả một hai trăm cây số, khi bị chặn xét dọc đường, đã nhanh chóng tản ra, chịu tốn thêm tiền thuê các xe nhỏ hơn, bằng mọi giá để có thể “hợp lưu” ở Thái Hà. Các Giáo Xứ trên Phú Thọ, Vĩnh Phúc, Thái Bình, Bắc Ninh, Hải Dương, Hải Phòng đổ về, các tỉnh Hà Nam và Nam Định tuy thuộc Giáo Phận Hà Nội nhưng vẫn phải gian nan lắm mới hội ngộ được bên nhau tại Phố Đức Bà.
Ấy vậy mà họ đâu phải là khách du lịch, hay chí ít là những người vô công rảnh rỗi, hiếu sự, tò mò, muốn nhìn tận mắt, muốn nghe tận tai những chuyện nhiễu nhương tại Thái Hà. Gần như hầu hết họ là những người nghèo, đi xa và đi lâu như thế này, phải chắt bóp dành dụm, phải tính toán vén khéo, chọn hợp đồng với những chuyến xe cũ kỹ giá rẻ, rồi cơm đùm cơm nắm, băng qua những trận mưa rào tối mày tối mặt hoặc những cơn nắng chang chang hừng hực lửa. Và cam go nhất là phải thoát được những thứ rào cản, phá bĩnh, cấm đoán, giả danh và đội lốt... “Tháng An Toàn Giao Thông” !
Họ hành hương về với Đức Bà được mệnh danh là Hằng Cứu Giúp. Họ tập họp lại dưới đất để vói lên đến tận trời cao mà cầu xin. Họ chẳng dựa vào thế giá nào ở trần gian mà chỉ một mực nhân danh của Giêsu, Thầy Nghèo của dân nghèo, Thầy Thương Xót của đám người cần được xót thương mà thôi.
Họ xin gì vậy ? Chỉ xin cho đời họ đỡ khổ, đỡ bị vòi vĩnh, tham lạm, chèn ép, đe loi, bóc lột. Chỉ xin cho được yên ổn mà chí thú làm ăn, không bị tước mất sào ruộng mảnh vườn bởi bọn cường hào ác bá “thế hệ mới”. Chỉ xin cho được hít thở không khí thoáng đãng của tự do, đúng với những gì họ đã được hứa hẹn từ hơn nửa thế kỷ trước, khi lên đường theo cách mạng. Chỉ xin cho được sớm tối kinh hạt Nhà Thánh, lễ lạt Nhà Thờ, thỏa cái đói cái khát thiêng liêng đã cồn cào trăn trở mấy mươi năm.
Trời ơi, cuộc đấu tranh của họ không thấy phảng phất mùi chủ nghĩa học thuyết gì cả, không có lấy một khẩu súng viên đạn nào, thế mà lại được chụp cho cái mũ chính trị, vu cho cái tội “diễn tiến hòa bình”. Mà thật ra, đấu tranh gì đâu mà đấu tranh ? Đấu là phải có đụng độ xô xát chứ ! Tranh là phải có giằng co giành giựt, thậm chí là trấn lột cướp bóc chứ ! Đàng này, họ toàn hát Kinh Hòa Bình, họ toàn lần chuỗi Mai Khôi.
Có lúc bị khiêu khích chọc tức để người ta kiếm cớ trấn áp, cái bản tính nông dân nhà quê lại tự nhủ: “Thôi, một sự nhịn chín sự lành” ! Có lúc thấy người ta thuê bọn du côn giựt tung ảnh Đức Bà vựt xuống đất, cái cốt cách con nhà có Đạo lại thầm cầu: “Ối giào, xin Mẹ tha cho chúng, chúng không biết việc chúng làm í mà !”
Ấy là những người được ra tận nơi, dâng Thánh Lễ tại Đền Thái Hà rồi kéo sang Phố Đức Bà, tràn vào cầu nguyện ngay trên mảnh đất bị người ta chia năm xẻ bảy bán buôn tư túi. Họ hạnh phúc, họ tự hào, họ lâng lâng cứ như đang chuẩn bị tử vì Đạo vậy. Thế còn những người ở miền Nam, ở tận các nước khác trên thế giới thì sao ? Thưa, họ hiệp thông từ xa vậy. Những đêm đốt nến cầu nguyện mà lòng hồi hộp không biết tại Thái Hà có còn bà già nào bị đạp chân vào mặt đến tóe máu, không biết có còn chị Nữ Tu và cháu bé nào bị sặc phải hơi cay mà ngất xỉu ?
Họ ở rất xa, ký tên vào kiến nghị, gửi E-Mail động viên, viết các Blast, Entry và Comment trên Blog để kêu gọi dư luận ủng hộ ôn hòa. Họ góp tiếng hát vào lời Kinh Hòa Bình cuối mỗi Thánh Lễ. Có những nhóm nhỏ Bloggers rủ nhau đọc kinh Mai Khôi lúc 10 giờ đêm. Có những nhóm nhỏ tìm đến một Nhà Nguyện nào đó nơi họ đang sống để đọc Kinh Lòng Thương Xót lúc 3 giờ trưa.
Có những nhóm nhỏ đứng vòng tròn trước hoặc sau một chuyến đi bác ái, không quên dâng một lời nguyện cho những người ở Thái Hà mà họ chưa bao giờ gặp mặt.
Ngay hôm 28.8.2008, sau Thánh Lễ đêm thắp nến ở Đền Đức Mẹ DCCT Sài-gòn, đã có hàng trăm người vây quanh cha Bề Trên Hà Nội Vũ Khởi Phụng. Cha bảo sáng mai cha sẽ phải ra ngay với Giáo Dân của mình đang bị vụt roi điện ngoài Thái Hà, nhiều người đã rơm rớm nước mắt cố ấn vào trong tay cha những món tiền để xin chia sẻ một chút thật khiêm tốn mà chân thành với các nạn nhân khốn khổ.
Lại cách đây mấy ngày, một chị trung niên gọi điện hỏi trong Dòng có ai sắp ra Bắc cho chị được gửi theo ba lít rượu bóp gia truyền, chị bảo: “Cha ơi, rượu này dùng cho người tập võ thuật, đánh quyền cước, bầm tím chỗ nào xoa ngay là lành hết nội thương”. Chúng tôi còn đang ngẩn ra chưa hiểu sự tình gì, chị năn nỉ: “Cha giúp cho những người bị đánh dùi cui roi điện ngoài Thái Hà đó cha, tội nghiệp họ quá...”
Thì ra sự hiệp thông đã không dừng lại ở chuyện cầu nguyện. Thiêng liêng là cần thiết, là ưu tiên. Nhưng anh chị em Giáo Dân khắp nơi gần xa còn muốn hơn thế nữa, nhiều và sâu hơn nữa, một hiệp thông bằng xương thịt, bằng hơi thở, bằng nhịp đập chung một con tim thổn thức.
Truyền hình, truyền thanh và báo chí càng sa sả liên tục tuyên truyền đưa tin, kết án “vụ việc gây rối trật tự” và “có ý đồ xách động” thế này thế kia, thì người dân khắp nơi, Công Giáo và cả không phải Công Giáo, lại càng cố gắng “dịch ngược”, “đọc ngược”, “hiểu ngược” lại tất cả và đi đến kết luận rằng nếu Nhà Nước mà đã phải hô hoán nhộn nhạo cả lên thế này thì ắt bà con Giáo Dân Thái Hà đang phải gánh chịu một sức trấn áp tàn nhẫn đến mức nào ! Và tình nghĩa hiệp thông Bắc Nam, trong và ngoài nước, đồng đạo và đồng bào lại càng thêm thắt chặt.
Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, Thầy Giêsu cam kết rất mạnh: “Nếu ở dưới đất, hai người trong anh em hợp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên Trời, sẽ ban cho. Vì ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ”. Vậy thì chúng con đã xin nhân danh Thầy và vẫn mãi nhân danh Thầy để xin cùng Chúa Cha, rằng:
“Chúng con nguyện Danh Cha cả sáng,
Nước Cha trị đến, Ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên Trời...”