* Công lý…ngược
Một cụ ông cầm trên tay tờ giấy in đậm hai chữ CÔNG LÝ. Nhưng cụ lại cầm ngược, cắm đầu chữ xuống đất. Mấy người tưởng cụ không để ý, bèn nhắc cụ.
Cụ bảo: Ở Việt Nam mình bây giờ, chỉ có công lý… ngược thôi!
Và suốt ngày, cụ cứ cầm ngược tờ giấy như vậy.
Người Hà Nội thật thâm thuý.
* Cậu là phóng viên báo Đảng đấy à?
Một nhóm trẻ đang ngồi hát thánh ca.
Một bạn nam làm nhăn một tờ giấy đang cầm trong tay.
Bạn nữ ngồi bên nói: Ơ, sao cậu lại làm nhàu nát sự thật như vậy? Cậu là phóng viên của báo Đảng đấy à?!
Trên tờ giấy ấy in hai chữ SỰ THẬT.
* Bốn phương trời ta về đây…
Một nhóm các bà các chị đang vỗ tay hát rất sôi động. Điệu nhạc nghe rất quen, nhưng ca từ thì hơi lạ. Tôi lắng nghe:
“Bốn phương trời ta về đây kêu oan,
Trong tin yêu và đức can trường,
Cùng nắm tay ta kêu cầu Thiên Chúa
Cho anh em chúng mình được cứu oan”.
Một người trong nhóm cho biết: ban đầu, hai chữ cuối là “giải oan”, nhưng các bà cụ không luyến được thanh hỏi của chữ “giải” khi hát, nên họ sửa thành “cứu oan”. Cả nhóm cười nắc nẻ.
Xem vậy thì biết tinh thần các giáo dân hôm nay rất vui.
* Mẹ ơi đoái thương xem nước Việt Nam
Một ông cụ vừa say sưa hát cùng với cộng đoàn vừa rưng rưng lệ nơi khoé mắt:
“Mẹ ơi đoái thương xem nước Việt Nam: trời u ám, bất công lan tràn; Mẹ hãy đưa tay ban phúc bình an, cho Việt Nam qua phút nguy nan”.
Hát một hồi, cụ quay sang bảo tôi: Mấy chục năm rồi “người ta” cấm không cho hát bài này. Bây giờ được hát, lại được sửa lời theo đúng hoàn cảnh, thật cảm động quá! Nhưng chắc “người ta” cũng nổi da gà khi nghe chúng ta hát bài này ấy nhỉ?!
* Không ngủ
Một bạn sinh viên kể với một linh mục rằng đêm hôm qua anh ta hầu như không ngủ. Linh mục hỏi lý do.
Thay cho câu trả lời, anh lại hỏi: Thưa Cha, đêm thứ năm trước ngày Chúa bị đưa ra toà Philatô, Đức Mẹ với mấy thánh Tông Đồ có ngủ được không Cha?
Tuyệt vời!
* Ai xui khiến?
Phân tích những bài báo được đăng trên báo chí nô lệ của nhà cầm quyền Hà Nội mấy ngày trước phiên xử, ai cũng hiểu “người ta” đang cố tìm cách giáng hoạ trên các linh mục ở Thái Hà, bằng cách dụ dỗ hoặc ép buộc các nạn nhân vì công lý nhận rằng mình đã bị các vị ấy sai khiến và xúi giục gây rối.
Một bà cụ cười bảo: Họ chẳng bắt được người xui khiến chúng tôi đòi công lý đâu. Ông ấy chết hơn hai ngàn năm rồi!
Một bà cụ khác thêm vào: Và đã sống lại hiển vinh!
Không biết chính quyền cộng sản có hiểu điều các bà cụ ấy nói với nhau không nhỉ? Chắc là hiểu, nhưng không lường được sức mạnh của những điều ấy.
* Gửi xe
Một chị phụ nữ trạc 50, dáng vẻ lam lũ, dắt chiếc xe đạp cũ, trên ngực đeo ảnh Nữ Vương Công Lý, trên tay cầm cành lá thiên tuế. Chị ghé vào mấy điểm gửi xe ở Hà Đông, nhưng người ta không cho chị gửi xe. Chị cất tấm ảnh và chiếc lá thiên tuế vào giỏ. Gửi được xe, chị hỏi anh giữ xe: Sao hồi nãy không nhận xe tôi? Anh trả lời: Chị thông cảm, “người ta” đã ra lệnh như thế!
* Không dễ in hai chữ CÔNG LÝ lên giấy
Một nhóm sinh viên đã có sáng kiến in và phân phát cho mọi người các tờ giấy A4 có in các chữ CÔNG LÝ, SỰ THẬT… Đêm trước ngày toà xử phúc thẩm, họ chạy quanh tìm các tiệm phô tô những tờ giấy ấy. Nhưng không phô tô được. Nhiều tiệm phô tô sợ CA.
Hơn 11giờ đêm. Mấy bạn sinh viên tìm được một tiệm phô tô. Họ xin chị chủ tiệm giúp phô tô 300 tờ giấy ghi hai chữ HOÀ BÌNH. Chị khép cửa tiệm lại. Chạy máy. Hết 300 tờ. Các bạn lại thuyết phục chị phô tô tờ giấy ghi hai chữ SỰ THẬT. 300 tờ giấy chạy qua máy. Lại xin phôtô 300 tờ CÔNG LÝ. Thoáng chút ngập ngừng, chị lại bấm máy. Rồi cuối cùng là 300 tờ CÔNG LÝ – HOÀ BÌNH – SỰ THẬT.
Bên ngoài, xe cảnh sát vẫn chạy quanh phố.
* Tìm người cầm đầu nhóm sinh viên diễu hành trên phố
Một nhóm, chủ yếu là sinh viên, kéo nhau diễu hành mấy vòng trên phố, miệng hô vang những tiếng CÔNG LÝ, SỰ THẬT, THÁI HÀ VÔ TỘI…
Mấy “sếp lớn” bên CA đứng ngồi không yên: dẹp không được, mà không dẹp cũng không xong. Một “sếp lớn” muốn dùng biện pháp mạnh để “xử lý” nhóm diễu hành. Mấy “sếp” khác tìm gặp các linh mục NNP, NTH.
Một linh mục được họ đề nghị đi nói với “người cầm đầu” nhóm diễu hành ấy đừng tiếp tục diễu hành nữa. Hai anh CA chìm lập tức bám sát vị linh mục.
Không biết vị linh mục nghĩ gì, chỉ thấy ngài lang thang khắp nơi để nói với giáo dân đừng diễu hành trên phố nữa. Có điều, những người mà ngài gặp để dặn dò như thế đều toàn là những nhóm các cụ bà từ sáng tới giờ cứ ngồi yên đọc kinh và hát thánh ca. Không thấy ngài tiếp xúc với bất cứ bạn trẻ nào để nói họ đừng diễu hành nữa.
Phải gần một tiếng đồng hồ sau, hai anh CA chìm kia mới thôi bám sát ngài. Không biết họ có nghi ngờ bà cụ nào trong số các bà cụ già kia là “người cầm đầu” nhóm diễu hành và hô khẩu hiệu trên các tuyến phố hôm nay hay không. Chỉ biết là mấy bạn trẻ cũng đã thôi không diễu hành.
* Ai mạnh hơn ai?
Thường khi, cảnh sát cơ động bị dân oan căm ghét hoặc sợ hãi. Nhưng hôm nay, nhiều lúc người ta thấy mấy anh cảnh sát cơ động trẻ tuổi cứ đỏ ửng mặt và cười tươi. Sao vậy nhỉ? Thì ra có mấy cô gái con nhà có Đạo đang bắt chuyện với họ! Không biết các cô nói gì, song chắc chắn không phải là những lời oán ghét hay những lời van vỉ sợ hãi.
* Nhặt rác
Các Cha báo tin: Toà đang tuyên án. Tức là việc xử án sắp kết thúc rồi.
Vài chị đứng dậy, tay cầm mấy cái bao khá lớn, có vẻ vội vàng. Tôi hỏi: Có việc gì vậy các chị? Một chị đáp: Chúng tôi đi gom rác. Rồi nhanh nhẹn và hăng hái, các chị tươi cười đi dọn vệ sinh.
Chợt nhớ đến cảnh dân chúng cướp hoa ở thủ đô cách đây vài tháng.
Một cụ ông cầm trên tay tờ giấy in đậm hai chữ CÔNG LÝ. Nhưng cụ lại cầm ngược, cắm đầu chữ xuống đất. Mấy người tưởng cụ không để ý, bèn nhắc cụ.
Cụ bảo: Ở Việt Nam mình bây giờ, chỉ có công lý… ngược thôi!
Và suốt ngày, cụ cứ cầm ngược tờ giấy như vậy.
Người Hà Nội thật thâm thuý.
* Cậu là phóng viên báo Đảng đấy à?
Một nhóm trẻ đang ngồi hát thánh ca.
Một bạn nam làm nhăn một tờ giấy đang cầm trong tay.
Bạn nữ ngồi bên nói: Ơ, sao cậu lại làm nhàu nát sự thật như vậy? Cậu là phóng viên của báo Đảng đấy à?!
Trên tờ giấy ấy in hai chữ SỰ THẬT.
* Bốn phương trời ta về đây…
Một nhóm các bà các chị đang vỗ tay hát rất sôi động. Điệu nhạc nghe rất quen, nhưng ca từ thì hơi lạ. Tôi lắng nghe:
“Bốn phương trời ta về đây kêu oan,
Trong tin yêu và đức can trường,
Cùng nắm tay ta kêu cầu Thiên Chúa
Cho anh em chúng mình được cứu oan”.
Một người trong nhóm cho biết: ban đầu, hai chữ cuối là “giải oan”, nhưng các bà cụ không luyến được thanh hỏi của chữ “giải” khi hát, nên họ sửa thành “cứu oan”. Cả nhóm cười nắc nẻ.
Xem vậy thì biết tinh thần các giáo dân hôm nay rất vui.
* Mẹ ơi đoái thương xem nước Việt Nam
Một ông cụ vừa say sưa hát cùng với cộng đoàn vừa rưng rưng lệ nơi khoé mắt:
“Mẹ ơi đoái thương xem nước Việt Nam: trời u ám, bất công lan tràn; Mẹ hãy đưa tay ban phúc bình an, cho Việt Nam qua phút nguy nan”.
Hát một hồi, cụ quay sang bảo tôi: Mấy chục năm rồi “người ta” cấm không cho hát bài này. Bây giờ được hát, lại được sửa lời theo đúng hoàn cảnh, thật cảm động quá! Nhưng chắc “người ta” cũng nổi da gà khi nghe chúng ta hát bài này ấy nhỉ?!
* Không ngủ
Một bạn sinh viên kể với một linh mục rằng đêm hôm qua anh ta hầu như không ngủ. Linh mục hỏi lý do.
Thay cho câu trả lời, anh lại hỏi: Thưa Cha, đêm thứ năm trước ngày Chúa bị đưa ra toà Philatô, Đức Mẹ với mấy thánh Tông Đồ có ngủ được không Cha?
Tuyệt vời!
* Ai xui khiến?
Phân tích những bài báo được đăng trên báo chí nô lệ của nhà cầm quyền Hà Nội mấy ngày trước phiên xử, ai cũng hiểu “người ta” đang cố tìm cách giáng hoạ trên các linh mục ở Thái Hà, bằng cách dụ dỗ hoặc ép buộc các nạn nhân vì công lý nhận rằng mình đã bị các vị ấy sai khiến và xúi giục gây rối.
Một bà cụ cười bảo: Họ chẳng bắt được người xui khiến chúng tôi đòi công lý đâu. Ông ấy chết hơn hai ngàn năm rồi!
Một bà cụ khác thêm vào: Và đã sống lại hiển vinh!
Không biết chính quyền cộng sản có hiểu điều các bà cụ ấy nói với nhau không nhỉ? Chắc là hiểu, nhưng không lường được sức mạnh của những điều ấy.
* Gửi xe
Một chị phụ nữ trạc 50, dáng vẻ lam lũ, dắt chiếc xe đạp cũ, trên ngực đeo ảnh Nữ Vương Công Lý, trên tay cầm cành lá thiên tuế. Chị ghé vào mấy điểm gửi xe ở Hà Đông, nhưng người ta không cho chị gửi xe. Chị cất tấm ảnh và chiếc lá thiên tuế vào giỏ. Gửi được xe, chị hỏi anh giữ xe: Sao hồi nãy không nhận xe tôi? Anh trả lời: Chị thông cảm, “người ta” đã ra lệnh như thế!
* Không dễ in hai chữ CÔNG LÝ lên giấy
Một nhóm sinh viên đã có sáng kiến in và phân phát cho mọi người các tờ giấy A4 có in các chữ CÔNG LÝ, SỰ THẬT… Đêm trước ngày toà xử phúc thẩm, họ chạy quanh tìm các tiệm phô tô những tờ giấy ấy. Nhưng không phô tô được. Nhiều tiệm phô tô sợ CA.
Hơn 11giờ đêm. Mấy bạn sinh viên tìm được một tiệm phô tô. Họ xin chị chủ tiệm giúp phô tô 300 tờ giấy ghi hai chữ HOÀ BÌNH. Chị khép cửa tiệm lại. Chạy máy. Hết 300 tờ. Các bạn lại thuyết phục chị phô tô tờ giấy ghi hai chữ SỰ THẬT. 300 tờ giấy chạy qua máy. Lại xin phôtô 300 tờ CÔNG LÝ. Thoáng chút ngập ngừng, chị lại bấm máy. Rồi cuối cùng là 300 tờ CÔNG LÝ – HOÀ BÌNH – SỰ THẬT.
Bên ngoài, xe cảnh sát vẫn chạy quanh phố.
* Tìm người cầm đầu nhóm sinh viên diễu hành trên phố
Một nhóm, chủ yếu là sinh viên, kéo nhau diễu hành mấy vòng trên phố, miệng hô vang những tiếng CÔNG LÝ, SỰ THẬT, THÁI HÀ VÔ TỘI…
Mấy “sếp lớn” bên CA đứng ngồi không yên: dẹp không được, mà không dẹp cũng không xong. Một “sếp lớn” muốn dùng biện pháp mạnh để “xử lý” nhóm diễu hành. Mấy “sếp” khác tìm gặp các linh mục NNP, NTH.
Một linh mục được họ đề nghị đi nói với “người cầm đầu” nhóm diễu hành ấy đừng tiếp tục diễu hành nữa. Hai anh CA chìm lập tức bám sát vị linh mục.
Không biết vị linh mục nghĩ gì, chỉ thấy ngài lang thang khắp nơi để nói với giáo dân đừng diễu hành trên phố nữa. Có điều, những người mà ngài gặp để dặn dò như thế đều toàn là những nhóm các cụ bà từ sáng tới giờ cứ ngồi yên đọc kinh và hát thánh ca. Không thấy ngài tiếp xúc với bất cứ bạn trẻ nào để nói họ đừng diễu hành nữa.
Phải gần một tiếng đồng hồ sau, hai anh CA chìm kia mới thôi bám sát ngài. Không biết họ có nghi ngờ bà cụ nào trong số các bà cụ già kia là “người cầm đầu” nhóm diễu hành và hô khẩu hiệu trên các tuyến phố hôm nay hay không. Chỉ biết là mấy bạn trẻ cũng đã thôi không diễu hành.
* Ai mạnh hơn ai?
Thường khi, cảnh sát cơ động bị dân oan căm ghét hoặc sợ hãi. Nhưng hôm nay, nhiều lúc người ta thấy mấy anh cảnh sát cơ động trẻ tuổi cứ đỏ ửng mặt và cười tươi. Sao vậy nhỉ? Thì ra có mấy cô gái con nhà có Đạo đang bắt chuyện với họ! Không biết các cô nói gì, song chắc chắn không phải là những lời oán ghét hay những lời van vỉ sợ hãi.
* Nhặt rác
Các Cha báo tin: Toà đang tuyên án. Tức là việc xử án sắp kết thúc rồi.
Vài chị đứng dậy, tay cầm mấy cái bao khá lớn, có vẻ vội vàng. Tôi hỏi: Có việc gì vậy các chị? Một chị đáp: Chúng tôi đi gom rác. Rồi nhanh nhẹn và hăng hái, các chị tươi cười đi dọn vệ sinh.
Chợt nhớ đến cảnh dân chúng cướp hoa ở thủ đô cách đây vài tháng.