Cách đây không lâu, vào đúng ngày Chúa Giêsu phục sinh, tôi được một cậu bạn rủ đi thăm gia đình của một chị bạn trên khu phố cổ Hà Nội. Lúc đầu tôi cũng không muốn đi lắm, nhưng nghe cậu ta quảng cáo, chị bạn của cậu ta là một người rất hiểu biết và vui tính, thân thiện, cởi mở, đặc biệt bố của chị là một trí thức có hiểu biết sâu rộng mọi mặt văn hóa, đời sống, chính trị,… cũng là người vui tính, gần gũi và cởi mở, nên tôi nhận lời. Tôi cũng không nghĩ là mình tìm được gì ở cuộc gặp gỡ này những vẫn nhận lời bạn đi cùng vì sự vận động hết sức nhiệt tình.
Sau khi đi ngoằn ngoèo quanh khu phố cổ chúng tôi dừng trước một ngôi nhà ở phố Tạ Hiến. Với câu nói đầu tiên tôi nhận ra ngay tính thân thiện của bà mẹ khoảng sáu mươi tuổi, nhưng vẫn khỏe và nhanh nhẹn lắm. Ngồi chơi nói chuyện với chị được vài phút chúng tôi được mẹ chị mời ăn bữa trưa một cách hết sức thân mật với món mì xào.
Bà nghĩ chúng tôi mới đến chắc chưa ăn gì mà đã trưa, nên không ngần ngại mời chúng tôi. Trước lời mời chân thành của bà, chúng tôi bối rối. Bởi lần đầu tiên chúng tôi mới đến gia đình bà mà đã được tiếp đãi chu đáo quá, nên chúng tôi sinh ra ngại. Sau giây lát phân vân chúng tôi đều nói cùng lúc: Cám ơn bà! Thế là công việc xào mì được làm nhanh chóng. Chỉ sau ít phút đã có ba đĩa mì xào nghi ngút khói. Chúng tôi cùng ăn ngon lành. Vừa ăn tôi vừa làm quen với chị và nói chuyện một cách cởi mở như đã quen từ rất lâu rồi.
Đúng! Quả không sai. Kiến thức văn hóa của chị qua là khiến tôi phải thán phục. Chị nói thao thao bất tuyệt và toàn những kiến thức sâu rộng nhiều khi tôi không thể hiểu. Chị nói về nền văn minh Trung Quốc, Ấn Độ, nên văn minh Lưỡng Hà,…, rồi nhiều chuyện khác rất thú vị. Chị con kể hoàn cảnh bố của chị thời bao cấp.
Chị kể: Bố của chị là người học trong trường bách khoa ra. Những cũng có biết một chút ít về âm nhạc nữa. Ngày đó bố của chị bị dồn vào hội viên của hợp tác xã âm nhạc. Bao nhiêu năm rồi hợp tác xã đó không hoạt động nữa nhưng vẫn chưa giải thể được không biết vì lý do gì? Chị kể một cách khó chịu về những khó khăn của thời kỳ bao cập gây lên cho gia đình chị. Tôi không hỏi chị học trường nào ra, nhưng tôi biết chị booking tour cho một công ty du lịch ở một vài điểm bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Câu chuyên vẫn còn những đã đến lúc chị phải đi làm ca chiều, nên tôi nhắc khéo. Chiều nay chị có phải đi làm không? Chị trả lời có. Xin lỗi các em chị phải đi mặc quần áo. Sau đó chị đi.
Được một lát, chị đã mặc chỉnh tề, duyên dáng xuất hiện. Bạn tôi xung phong đưa chị ra chỗ làm và bảo tôi ngồi chờ. Lúc ngồi chờ tôi nói chuyện với bố mẹ của chị.
Lại một lần nữa tôi phải thán phúc ông bố của chị. Ông có khả năng nói được tiếng Trung quốc, tiếng Anh và một vài thứ tiếng mà tôi cũng chẳng để ý nữa. Nhưng tôi thích cách nói chuyện hấp dẫn, thu hút đến kì lạ.
Nói được một lúc tôi hỏi ông về tình hình kinh tế trong nước và quốc tế trong giai đoạn hiện nay thế nào? Hỏi vậy làm chuyện thôi chứ tôi cũng không am hiểu lắm về tình hình kinh tế. Ông phân tích một cách thuyết phục như một chuyên gia. Qua mỗi vấn đề ông còn đưa ra những ví dụ cụ thể để cho tôi dễ hiểu.
Nói đến chuyện về tình hình quân sự: Ông nói là trong khoảng chục năm tới sẽ không có khả năng chiến tranh ở khu vực ASIAN. Bời vì sau chiến tranh Việt Nam một số nước lớn không muốn thử nghiệm vũ khí hay tranh giành ở khu vực này nữa và muốn biến khu vực này là khu vực ổn định trên thế giới. Mọi thử nghiệm vũ khí hay thi triển sức mạnh quân sự sẽ được đẩy tới khu vực các nước Trung Đông hay Châu Phi. Ví dụ là vừa rồi anh Triều Tiên muốn gây chiến tranh với việc hăm dọa vũ khí hạt nhân cách công khai nhưng các nước lớn đã khéo léo xoa dịu.
Tình hình Việt Nam trong giai đoạn hiện nay mặc dù không trong chiến tranh nhưng rất tai hại.
Tình hình chính trị Việt Nam đối với thế giới thì chẳng con vai trò gì đáng nói. Việt Nam có ông Mĩ, mẹ Nga, bố Nhật, di ghẻ Tầu, chú thì hàng loạt như Canada, Đức, Pháp,…
Tình hình thế giới hiên nay được ông so sánh giống thời Đông Chu Liệt Quốc của lịch sử Trung Quốc. Thời nay cũng có những con tin mà ông nói là con tin thời hiện đại. Ví dụ như ở Việt Nam con của Nguyễn Tấn Dũng đi du học ở Mĩ, con của Nguyễn Gia Khiêm đi du học ở Canada,… nhưng thực tế là một hình thức con tin thời hiện đại. Bởi vậy mà Việt Nam mấy lão trong Bộ Chính Trị hay mấy lão lãnh đạo cấp cao của nhà nước mọi hoạt động lớn, nhỏ nhất cử, nhất động đều phải nghe theo sự sắp đặt của ông, bà, bố, mẹ, dì và các chú.
Thực tình tôi nghĩ ông đang kể chuyện hài cho vui chứ tôi cũng không chú ý lắm. Nhưng nghe một lúc lại càng thấy vui và lại rất sâu sắc và có lý.
Ông còn nói: Thế giới chẳng coi bộ chính trị hay cán bộ cấp cao của nước ta ra gì cả, vì chúng bị xỏ mũi hết rồi. Nhưng đối với dân thì mấy lão rất hách dịch, vênh vang, coi thường nhân dân. Lại thêm phần tham lam nên thành một lũ quan tham hết lượt. Tham ô lan tràn, có vụ nào mà bị lộ không thể giấu nổi thì cho máy con tốt ghẻ thí thân sau thời gian ngắn thì lại tha. Ví dụ như vụ Lã Thị Kim Oanh chần chừ mãi không giải quyết vì mấy lão cũng mắc, rồi vụ PU18. Ông Dũng nói bắt song lại thả không có một lập trường nào rõ ràng cả. Thử hỏi là Thủ Tướng mà làm một việc nhỏ không làm nổi làm sao chèo lái được con thuyền quốc gia.
Trên làm láo ở dưới bảo ai thèm nghe. Người ta còn phỉ nhổ cả vào mặt cho chứ chẳng phải chơi. Mấy ông cán bộ nhà ta trở thành bù nhìn ăn hại hết rồi, thật vô tích sự!
Ông nói tiếp: Bọn nó bây giờ mặt chai hết cả có mắng chửi thì cũng vẫn thế thôi chẳng ích gì. Nhưng bây giờ mà cứ động vào mấy dự án của mấy lão ấy mà coi, các lão sẽ tìm mọi cách đạp cho te tua bất kể là đối tượng nào.
Tôi nghĩ mà cũng thấy có phần ông nói đúng. Chỉ nhìn sơ qua vụ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ đặc biệt gần đây là vụ Bauxite ở vùng Tây Nguyên thì biết như thế nào.
Vụ Bauxite ở Tây Nguyên mối nguy hại của nó thì từ những người tri thức đến những người dân đen đều biết rõ. Mà máy lão lãnh đạo cấp cao cứ giả vờ mù, bất chấp tất cả để kiếm chác chút đỉnh trước khi hết nhiệm kì. Từng bước phá hủy đất nước này mà không lo đến mai sau. Thật là đau đớn khốn khổ cho vận mệnh quốc gia để mấy vị quan tham đùa giỡn, tham ô.
Đấy cứ nhìn gương vị đại công thần Đại Tướng Võ Nguyên Giáp và một số vị tướng hiện nay cùng giới các nhà khoa học, các nhà trí thức… Cũng lên tiêng nhưng họ đâu có coi ra gì. Thế nên mấy ngày nay giáo xứ Thái Hà cha phát ngôn viên của giáo xứ là cha Phê-rô Nguyễn Văn Khải cũng đang bị điêu đứng vì bị đấu tố, hạ nhục và triệu tập, bắt bớ vì đấu tranh cho vấn nạn Bauxite. Còn rất nhiều rất nhiều dân oan đang chịu cảnh ngộ tương tự nhưng không thể nói lên được tiếng nói của mình…
Một xã hội thật đang thối nát quá mức rồi. Nếu không tỉnh táo sửa đổi thì tôi tin rằng những nhà chính trị gia bất chấp nhân tâm này, đang đẩy nhân dân đến con đường bần cùng hóa quá mức. Đồng thời còn triệt hạ con cháu chúng ta nữa. Thật không biết rửa đâu cho hết nhục, chui đâu cho hết sử sách cười chê.
Nhìn hoàn cảnh ngày nay mà nhân dân nơi nơi oán trách, kêu than. Nhà nhà phải chịu cảnh tức tối trong lòng, không khi nào ngơi sự căm tức, phẫn nộ. Đau đớn, khôn khổ nào cho bằng khi đầy tớ lại phản chủ của mình? Đất nước này sẽ ra sao đây khi vẫn còn những bất công như vậy ở khắp mọi nơi?
Sau khi đi ngoằn ngoèo quanh khu phố cổ chúng tôi dừng trước một ngôi nhà ở phố Tạ Hiến. Với câu nói đầu tiên tôi nhận ra ngay tính thân thiện của bà mẹ khoảng sáu mươi tuổi, nhưng vẫn khỏe và nhanh nhẹn lắm. Ngồi chơi nói chuyện với chị được vài phút chúng tôi được mẹ chị mời ăn bữa trưa một cách hết sức thân mật với món mì xào.
Bà nghĩ chúng tôi mới đến chắc chưa ăn gì mà đã trưa, nên không ngần ngại mời chúng tôi. Trước lời mời chân thành của bà, chúng tôi bối rối. Bởi lần đầu tiên chúng tôi mới đến gia đình bà mà đã được tiếp đãi chu đáo quá, nên chúng tôi sinh ra ngại. Sau giây lát phân vân chúng tôi đều nói cùng lúc: Cám ơn bà! Thế là công việc xào mì được làm nhanh chóng. Chỉ sau ít phút đã có ba đĩa mì xào nghi ngút khói. Chúng tôi cùng ăn ngon lành. Vừa ăn tôi vừa làm quen với chị và nói chuyện một cách cởi mở như đã quen từ rất lâu rồi.
Đúng! Quả không sai. Kiến thức văn hóa của chị qua là khiến tôi phải thán phục. Chị nói thao thao bất tuyệt và toàn những kiến thức sâu rộng nhiều khi tôi không thể hiểu. Chị nói về nền văn minh Trung Quốc, Ấn Độ, nên văn minh Lưỡng Hà,…, rồi nhiều chuyện khác rất thú vị. Chị con kể hoàn cảnh bố của chị thời bao cấp.
Chị kể: Bố của chị là người học trong trường bách khoa ra. Những cũng có biết một chút ít về âm nhạc nữa. Ngày đó bố của chị bị dồn vào hội viên của hợp tác xã âm nhạc. Bao nhiêu năm rồi hợp tác xã đó không hoạt động nữa nhưng vẫn chưa giải thể được không biết vì lý do gì? Chị kể một cách khó chịu về những khó khăn của thời kỳ bao cập gây lên cho gia đình chị. Tôi không hỏi chị học trường nào ra, nhưng tôi biết chị booking tour cho một công ty du lịch ở một vài điểm bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Câu chuyên vẫn còn những đã đến lúc chị phải đi làm ca chiều, nên tôi nhắc khéo. Chiều nay chị có phải đi làm không? Chị trả lời có. Xin lỗi các em chị phải đi mặc quần áo. Sau đó chị đi.
Được một lát, chị đã mặc chỉnh tề, duyên dáng xuất hiện. Bạn tôi xung phong đưa chị ra chỗ làm và bảo tôi ngồi chờ. Lúc ngồi chờ tôi nói chuyện với bố mẹ của chị.
Lại một lần nữa tôi phải thán phúc ông bố của chị. Ông có khả năng nói được tiếng Trung quốc, tiếng Anh và một vài thứ tiếng mà tôi cũng chẳng để ý nữa. Nhưng tôi thích cách nói chuyện hấp dẫn, thu hút đến kì lạ.
Nói được một lúc tôi hỏi ông về tình hình kinh tế trong nước và quốc tế trong giai đoạn hiện nay thế nào? Hỏi vậy làm chuyện thôi chứ tôi cũng không am hiểu lắm về tình hình kinh tế. Ông phân tích một cách thuyết phục như một chuyên gia. Qua mỗi vấn đề ông còn đưa ra những ví dụ cụ thể để cho tôi dễ hiểu.
Nói đến chuyện về tình hình quân sự: Ông nói là trong khoảng chục năm tới sẽ không có khả năng chiến tranh ở khu vực ASIAN. Bời vì sau chiến tranh Việt Nam một số nước lớn không muốn thử nghiệm vũ khí hay tranh giành ở khu vực này nữa và muốn biến khu vực này là khu vực ổn định trên thế giới. Mọi thử nghiệm vũ khí hay thi triển sức mạnh quân sự sẽ được đẩy tới khu vực các nước Trung Đông hay Châu Phi. Ví dụ là vừa rồi anh Triều Tiên muốn gây chiến tranh với việc hăm dọa vũ khí hạt nhân cách công khai nhưng các nước lớn đã khéo léo xoa dịu.
Tình hình Việt Nam trong giai đoạn hiện nay mặc dù không trong chiến tranh nhưng rất tai hại.
Tình hình chính trị Việt Nam đối với thế giới thì chẳng con vai trò gì đáng nói. Việt Nam có ông Mĩ, mẹ Nga, bố Nhật, di ghẻ Tầu, chú thì hàng loạt như Canada, Đức, Pháp,…
Tình hình thế giới hiên nay được ông so sánh giống thời Đông Chu Liệt Quốc của lịch sử Trung Quốc. Thời nay cũng có những con tin mà ông nói là con tin thời hiện đại. Ví dụ như ở Việt Nam con của Nguyễn Tấn Dũng đi du học ở Mĩ, con của Nguyễn Gia Khiêm đi du học ở Canada,… nhưng thực tế là một hình thức con tin thời hiện đại. Bởi vậy mà Việt Nam mấy lão trong Bộ Chính Trị hay mấy lão lãnh đạo cấp cao của nhà nước mọi hoạt động lớn, nhỏ nhất cử, nhất động đều phải nghe theo sự sắp đặt của ông, bà, bố, mẹ, dì và các chú.
Thực tình tôi nghĩ ông đang kể chuyện hài cho vui chứ tôi cũng không chú ý lắm. Nhưng nghe một lúc lại càng thấy vui và lại rất sâu sắc và có lý.
Ông còn nói: Thế giới chẳng coi bộ chính trị hay cán bộ cấp cao của nước ta ra gì cả, vì chúng bị xỏ mũi hết rồi. Nhưng đối với dân thì mấy lão rất hách dịch, vênh vang, coi thường nhân dân. Lại thêm phần tham lam nên thành một lũ quan tham hết lượt. Tham ô lan tràn, có vụ nào mà bị lộ không thể giấu nổi thì cho máy con tốt ghẻ thí thân sau thời gian ngắn thì lại tha. Ví dụ như vụ Lã Thị Kim Oanh chần chừ mãi không giải quyết vì mấy lão cũng mắc, rồi vụ PU18. Ông Dũng nói bắt song lại thả không có một lập trường nào rõ ràng cả. Thử hỏi là Thủ Tướng mà làm một việc nhỏ không làm nổi làm sao chèo lái được con thuyền quốc gia.
Trên làm láo ở dưới bảo ai thèm nghe. Người ta còn phỉ nhổ cả vào mặt cho chứ chẳng phải chơi. Mấy ông cán bộ nhà ta trở thành bù nhìn ăn hại hết rồi, thật vô tích sự!
Ông nói tiếp: Bọn nó bây giờ mặt chai hết cả có mắng chửi thì cũng vẫn thế thôi chẳng ích gì. Nhưng bây giờ mà cứ động vào mấy dự án của mấy lão ấy mà coi, các lão sẽ tìm mọi cách đạp cho te tua bất kể là đối tượng nào.
Tôi nghĩ mà cũng thấy có phần ông nói đúng. Chỉ nhìn sơ qua vụ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ đặc biệt gần đây là vụ Bauxite ở vùng Tây Nguyên thì biết như thế nào.
Vụ Bauxite ở Tây Nguyên mối nguy hại của nó thì từ những người tri thức đến những người dân đen đều biết rõ. Mà máy lão lãnh đạo cấp cao cứ giả vờ mù, bất chấp tất cả để kiếm chác chút đỉnh trước khi hết nhiệm kì. Từng bước phá hủy đất nước này mà không lo đến mai sau. Thật là đau đớn khốn khổ cho vận mệnh quốc gia để mấy vị quan tham đùa giỡn, tham ô.
Đấy cứ nhìn gương vị đại công thần Đại Tướng Võ Nguyên Giáp và một số vị tướng hiện nay cùng giới các nhà khoa học, các nhà trí thức… Cũng lên tiêng nhưng họ đâu có coi ra gì. Thế nên mấy ngày nay giáo xứ Thái Hà cha phát ngôn viên của giáo xứ là cha Phê-rô Nguyễn Văn Khải cũng đang bị điêu đứng vì bị đấu tố, hạ nhục và triệu tập, bắt bớ vì đấu tranh cho vấn nạn Bauxite. Còn rất nhiều rất nhiều dân oan đang chịu cảnh ngộ tương tự nhưng không thể nói lên được tiếng nói của mình…
Một xã hội thật đang thối nát quá mức rồi. Nếu không tỉnh táo sửa đổi thì tôi tin rằng những nhà chính trị gia bất chấp nhân tâm này, đang đẩy nhân dân đến con đường bần cùng hóa quá mức. Đồng thời còn triệt hạ con cháu chúng ta nữa. Thật không biết rửa đâu cho hết nhục, chui đâu cho hết sử sách cười chê.
Nhìn hoàn cảnh ngày nay mà nhân dân nơi nơi oán trách, kêu than. Nhà nhà phải chịu cảnh tức tối trong lòng, không khi nào ngơi sự căm tức, phẫn nộ. Đau đớn, khôn khổ nào cho bằng khi đầy tớ lại phản chủ của mình? Đất nước này sẽ ra sao đây khi vẫn còn những bất công như vậy ở khắp mọi nơi?