Đức Thánh Cha nói:
Tin Mừng được rao giảng từ sự vô vị lợi, từ sự kinh ngạc trước ơn cứu độ đang xảy đến: đó là hễ tôi nhận được nhưng không, tôi phải cho đi nhưng không. Thuở ban đầu là như thế. Thánh Phêrô đã không có một tài khoản trong ngân hàng, và khi ngài phải đóng thuế, Chúa bảo ngài ra biển bắt cá và tìm thấy một đồng xu bên trong nó, để ngài có tiền mà đóng thuế. Thánh Philipphê, khi ông gặp bộ trưởng Tài chính của Nữ hoàng Candace đã không nghĩ rằng 'Ah, tốt, hãy nhân cơ hội này để gây quỹ hỗ trợ Tin Mừng ... Không! Thánh nhân không 'tính toán' như thế với ông ta: Ngài rao giảng, rửa tội và rút lui.
Tất cả mọi thứ đều là ân sủng. Tất cả mọi thứ. Và đâu là những dấu chỉ một tông đồ sống với cách thức trả công này? Có rất nhiều, nhưng tôi nhấn mạnh hai điều này thôi: Thứ nhất, là thanh bần. Việc rao giảng Tin Mừng phải theo con đường thanh bần. Chứng tá của sự thanh bần này là: Tôi không có của cải gì cả, sự giàu có của tôi là ân sủng tôi nhận được, là Thiên Chúa: tiền công này là sự giàu có của chúng ta! Và sự thanh bần này cứu chúng ta khỏi trở thành những nhà quản lý, những doanh nhân ... Công việc của Giáo Hội phải được tiến hành, và một số công việc có đôi chút phức tạp, nhưng phải được thi hành với một con tim thanh bần, không phải con tim của một nhà môi giới đầu tư, hay một doanh nhân.
Đây là hai dấu hiệu đặc trưng một tông đồ sống thanh bần: sự khó nghèo và khả năng ca ngợi Chúa. Khi chúng ta thấy những tông đồ muốn xây dựng một Giáo Hội giàu có và thiếu vắng sự cho đi nhưng không, thì Giáo Hội trở nên già nua, Giáo Hội trở thành một tổ chức phi chính phủ, Giáo Hội trở nên thiếu sức sống. Hôm nay chúng ta hãy cầu xin Chúa ban ơn cho chúng ta biết quý trọng sự hào phóng này là "Những gì nhận được nhưng không, hãy cho đi nhưng không'' Hãy nhận thức rõ ân sủng của Thiên Chúa là tiền thưởng mà chúng ta nhận được. Chúng ta hãy tiếp tục rao giảng Tin Mừng theo cách này.