Ấu dâm: Thư của một linh mục Công Giáo gởi báo “New York Times”

Tờ báo Mỹ đã không đăng bức thư này, nhưng bức thư đã được báo Achentina “Enfoques Positivos” đăng và đã có một tiếng vang lớn.

Người anh em nhà báo thân mến,

Tôi là một linh mục Công Giáo bình thường. Tôi hạnh phúc và hãnh diện về ơn gọi của tôi, đã hai mươi năm nay tôi truyền giáo ở Angola.

Tôi nhận thấy trên nhiều phương tiện truyền thông và đặc biệt trên tờ báo của anh có nhiều bài nói về các linh mục ấu dâm, luôn dưới một góc cạnh bẩn thỉu, dò xét kỹ lưỡng các sai lầm trong quá khứ của họ.

Có một số người ở Mỹ trong những năm 70, ở Úc trong những năm 80 và cứ thế cho đến những ví dụ gần đây nhất… Tất cả đều đáng lên án, và đó là điều đương nhiên!

Một số bài viết của các ký giả trân trọng và cân bằng. Một số khác phóng đại, tạo nên thành kiến và gieo hận thù. Bản thân tôi cảm thấy đau vô cùng cho nỗi đau khủng khiếp của những người này gây ra mà đáng lẽ họ là dấu hiệu cho Tình yêu hiện thực của Chúa. Họ đã đâm chết cuộc sống của nhiều người vô tội. Không có lời nào để biện minh cho các hành động này. Cũng không một chút nghi ngờ gì về sự hỗ trợ mà Giáo hội dành cho những người yếu đuối và những người khốn cùng nhất. Vì lý do này mà Giáo hội luôn ưu tiên tìm các biện pháp cần thiết để tuân theo và hỗ trợ, phòng ngừa và bảo vệ phẩm giá của trẻ em.

Tôi ngạc nhiên khi thấy có rất ít tin về hàng ngàn linh mục hy sinh đời mình và kiệt sức để lo cho hàng triệu trẻ em và thanh thiếu niên, giàu cũng như nghèo, được nuông chiều hay bị thiệt thòi ở khắp nơi trên thế giới.

Tôi nghĩ báo New York Times sẽ không quan tâm để tìm hiểu:

Tôi đã di chuyển hàng chục trẻ em bị chết đói đi qua các con đường đầy mìn vì chiến tranh năm 2002, giữa hai thành phố Cangumbe và Lwena (Angola), vì nhà nước không thể làm và các tổ chức Phi Chính Phủ không được phép đến;

Tôi đã chôn hàng chục trẻ em chết trong chuyến đi trốn chiến tranh;

Chúng tôi đã cứu hàng ngàn người ở Moxico nhờ một trung tâm y tế duy nhất trong một vùng rộng 90 000 cây số vuông để phân phối thực phẩm và hạt giống;

Chúng tôi đã giáo dục và xây trường học cho hơn 110 000 trẻ em trong mười năm vừa qua;

Cùng với các linh mục khác, chúng tôi cứu gần 15 000 người trong các trại du kích khi họ đầu hàng trao trả vũ khí, khi đó thực phẩm của nhà nước và của Liên Hiệp Quốc chưa đến;

Chắc chắn đây cũng không phải là một tin hấp dẫn, cha Roberto, một linh mục 75 tuổi vẫn còn ngược xuôi ở thành phố Luanda để săn sóc trẻ em đường phố, đưa các em đến trung tâm tiếp nhận để giải độc hơi xăng vì các em làm nghề khạc lửa để kiếm sống;

Nạn mù chữ của hàng trăm tù nhân cũng không phải là tin hấp dẫn;

Và cũng chẳng cần thiết để biết có những linh mục khác như cha Stéphane, cha tổ chức các quán trọ cho các thanh thiếu niên bị ngược đãi, đánh đập và thậm chí bị hãm hiếp;

Cũng không phải là tin hấp dẫn về cha Maiato, đã ngoài 80 vẫn còn đi thăm các nhà người nghèo, thăm từng người một, an ủi từng người bệnh và những người tuyệt vọng;

Và cũng không phải là một thông tin cần biết, rằng có 60 000 linh mục – trên 400 000 linh mục và tu sĩ trên thế giới – đã rời gia đình, rời xứ sở để đi phục vụ người anh em của mình trong các trại cùi, trại tị nạn, trại mồ côi, trong bệnh viện. Săn sóc các em bị khép vào tội phù thủy, các em bé mồ côi có cha mẹ chết vì bệnh sida. Quản lý các trường cho người nghèo, các trung tâm huấn nghệ, các trung tâm đón nhận người nhiễm HIV, v.v..

Đó là chưa kể đến những người dành cuộc sống của mình để lo trong các giáo xứ; thúc đẩy mọi người sống tốt và đặc biệt là yêu thương nhau.

Đây cũng không phải là một tin hấp dẫn, linh mục Marc-Aurèle bạn tôi, để cứu trẻ em trong thời chiến tranh ở Angola, đã di chuyển họ từ Kalulo đến Dondo, trên đường về cha đã bị súng liên thanh bắn. Hay Sư huynh François cùng với năm phụ nữ dạy giáo lý bị chết trong một tai nạn khi đi giúp người dân ở những vùng nông thôn hẻo lánh nhất của đất nước;

Có cả hàng chục nhà truyền giáo ở Angola đã chết vì bệnh sốt rét, vì thiếu phương tiện vệ sinh;

Những người khác bị đạp mìn khi đi thăm giáo dân (ở nghĩa trang Kalulo có các ngôi mộ của các linh mục đầu tiên đến vùng này: không ai quá 40 tuổi);

Báo sẽ bán không chạy khi đăng tin một linh mục “bình thường” trong công việc hàng ngày của mình, trong niềm vui cũng như trong khó khăn, cống hiến cuộc sống của mình cho nơi mình phục vụ, không ồn ào, không đánh trống.

Sự thật là chúng tôi không tìm cách để tạo thông tin, nhưng đơn giản mang Tin Mừng, một Tin Mừng không ồn ào, một Tin Mừng chỉ làm cho mọi người nói đến trong đêm Phục Sinh. Một cây ngã gây tiếng ồn hơn là hàng ngàn cây mọc.

Một linh mục phạm lỗi gây ồn ào hơn là hàng ngàn linh mục cống hiến đời sống mình cho người nghèo và người bản địa.

Tôi không viết thư này để biện hộ cho Giáo hội và cho các linh mục. Một linh mục không phải là anh hùng, cũng không phải là người bị bệnh thần kinh. Linh mục chỉ là một người bình thường, với bản chất con người, đi tìm con đường để theo Chúa Giêsu và phục vụ Chúa nơi người anh em của mình.

Nơi các linh mục, có sự khốn cùng, khốn nghèo và mong manh như tất cả mọi người; nhưng cũng có nét đẹp và nét cao cả như trong tất cả mọi người. Nhấn mạnh một cách ám ảnh và truy hại trên một chủ đề đau đớn mà không nhìn tổng thể là cố ý đưa ra một cách biếm họa xúc phạm đến chức thánh Công Giáo và qua đó tôi cảm thấy mình bị xúc phạm.

Tôi chỉ xin anh một điều, anh bạn nhà báo, anh hãy đi tìm Chân, Thiện, Mỹ. Như thế anh sẽ phát triển cao quý trong nghề nghiệp của mình.

Trong Chúa Kitô,

Linh mục Martin Lasarte, Dòng Gioan Bosco