Thư gửi bạn buổi tàn đông.

Nhà bạn tôi ở vùng Đông Bắc
Muà đông về gió bấc lạnh căm,
Cây trụi lá, đứng âm thầm,
Chờ muà xuân tới nảy mầm, đơm hoa.

Bỗng năm ngoái mới là tháng một,
Nhiệt độ cao đột ngột vài tuần,
Cây đào trồng ở trước sân,
Nụ bèn lớn vội, tưởng xuân đã về!

Rồi trời bỗng lạnh se, tuyết đổ,
Bao nụ đào sắp nở chết non,
Cây đào sức lực hao mòn,
Khi xuân về thật chẳng còn trổ bông.

Cây giống người, nuôi trồng hy vọng,
Sức nén dồn, trông ngóng, đợi chờ,
Chỉ cầu cho gặp hội cơ,
Là đem tâm huyết theo cờ tiến lên.

Nếu không may hội duyên chẳng thật,
Thì con người dễ mất niềm tin,
Bao nhiêu hy vọng nổi lên,
Bây giờ tàn lụi, nỗi niềm đắng cay!

Bạn chẳng biết cùng ai bày tỏ?
Hội cơ sau biết có hay không?
Bạn ơi xin cứ cậy trông!
Cứ nuôi hy vọng, đợi mong, nguyện cầu!

Chuá ta chẳng bỏ ta đâu!


Boston, ngày 7 tháng 3 năm 2008