nhắn em,


Có lẽ em nên chặt bớt đi hàng cau
Thời nay cưới hỏi chẳng còn mấy kẻ nhai trầu
Ngay cả bên này người ta cũng nhập khẩu
Cau, trầu hàng nhựa giả để…xanh lâu!

Nhưng nhớ chừa lại cây sát cạnh hàng rào
Mà phía bên kia là mé ao
Cây ấy đấy, chính mẹ bảo ba trồng đấy
Bảo rằng khi cây này ra trái, chắc vừa kịp hái để…bắt rể tìm dâu!

Anh đứng gần đấy nghe, cười hì hì...
Mẹ mắng anh: “thằng khỉ, mi đứng đấy cười chi?”
Ai có ngờ đâu giờ lọt qua Tây, qua Mỹ
Nghĩ lại chuyện xưa ngẫm nghĩ lại…khì khì!

Giàn bí em nên trồng chung với giàn bầu
Lấy tre bắt sang ngang qua giàn đậu
Cho chúng mọc nhảy thả giàn…châu chấu
Để chị em nhìn đấy mà biết đùm bọc nhau!

Anh nghe nói nghĩa trang phải giải tỏa?
Khi nào hở em? chỗ ba mẹ có di dời?
Ở nước mình chết đi rồi còn chưa yên nữa
Bởi chính quyền toàn những đứa hỡi ơi!

Rồi khi nao em mới định lấy chồng?
Cau ba mẹ trồng đã mấy lứa trổ bông
Nếu không đi tu, thì đò nên cặp sông em ạ
Đừng cứ bồng bềnh chèo vất vả long đong!

Ừ, thì khi nao em có chồng anh sẽ ráng về
Dẫn vợ con đi cho biết thôn xóm làng quê
Thăm mồ mả cả hai bên nội ngoại
Thăm cô, dì, cậu, mợ chào cả hàng họ đùm đề!

Em nhớ đừng tiếc gì hàng cau
Chặt luôn quấn quít mấy giây trầu
Kẻ đi xa thì quê hương dần dần mất dấu
Người ở nhà thì lại mãi tơ tưởng trời Âu!

Ấy thế, dân mình thế em ạ
Hết Pháp, rồi Nga, rồi Mỹ, rồi Tầu
Cứ lòng vòng chính quyền ngu dốt quá
Mãi theo đuôi người, người rút ván chặt cầu!

Anh cũng tiếc mấy hàng cau em ạ
Biết bao là khó nhọc của mẹ cha
Giờ chặt đi chắc trầu leo cũng đổ cả
Nghĩ mà thương cho đất nước ông bà!

Hết đen rồi đỏ, đỏ đen đen đỏ
Đen thì tối tăm, mà đỏ quá bạo tàn
Nay vừa đen đỏ, nghĩa là vừa ngu vừa ác
Thêm chút hèn vừa lại máu gian tham!

Thôi chặt đi, bên này người ta cũng không cần nữa
Mà trầu cau nhựa anh ghét lắm chẳng ưa
Mai mốt chẳng thà mua táo, mua nho cho con đi hỏi vợ
Hơn là cau trầu xanh bằng nhựa giả dối đẩy đưa!

Thôi thế nhé vài hàng thăm hỏi em
Nhắc trầu cau cho có chuyện nói thêm
Ở bên này dù anh đi cày mù trời mịt đất
Nhưng anh vẫn giữ nguyên tình nước, tình nhà trong đó có em!



nhắn anh,



Ờ, thì bây giờ anh đã già
Gia đình đã mất cả mẹ lẫn cha
Thiệt côi cút những ngày giỗ cả
Khó mà đoàn tụ khi đứa thì ở Mỹ, đứa Canada!

Thôi nghỉ đi anh, cày bấy nhiêu đã đủ
Gần sáu mươi rồi nên…hưởng thú điền viên
Anh có muốn đi thì em bảo lãnh
Qua đây chơi dăm tháng cho bình yên?

Nghĩ cũng tội anh, thời thanh xuân đi lính
Chả ra sao rồi lại dính tội tù!
Biết vậy hồi đó làm binh nhì cho dễ tính
Mang lá mang lon thêm khổ chẳng được chi!

Tù về, rồi lại đi lấy vợ
Sinh con liền liền như chúng phục sẵn nằm chờ!
Nuôi chúng lớn thiệt là phải nín thở
Giữa thế thời nước thay chủ xác xơ!

Nghe cháu bảo anh siêng đi nhà thờ
Sinh hoạt ca đoàn…già, hát lễ sớm tinh mơ
Già thì ít ngủ, mà cũng nên ngủ ít
Còn bao lăm đâu mà ngủ phí thời giờ!

Em đùa đấy, cố mà ăn ngon ngủ yên
Ở cái xứ sở luôn lắm chuyện đảo điên
Có giận cá thì cũng đừng chém thớt
Nói lung tung, lại đi tù nữa thì phiền!

Mà ở nhà nhiều cũng như ở nhà tù
Anh nên thỉnh thoảng lên xe lửa chu du
Thăm non nước đẹp nhưng khốn khổ
Đất nước thế này, mà làm tan nát, rõ ngu!

Cũng nhắn anh đừng có xài đồ Tàu
Từ thức ăn, đồ mặc hay bất cứ thứ nào
Chúng pha bậy bạ đủ thứ đồ ma giáo
Bán qua bên này tụi Mỹ nó bảo “NO! thank you.”

Thế nên chúng bán qua mấy nước nghèo
Mà Việt Nam là chỗ chúng đổ nhiều
Chính phủ thì tham nhũng, con buôn thì lợi ham trước mắt
Tội dân mình nghèo phải nhắm mắt xài liều!

Em chẳng biết khi nào về nữa
Thăm mộ ông bà, ba mẹ thắp nén nhang
Thôi trăm sự nhờ anh củi lửa
Chăm sóc thay giùm mấy đứa em bỏ xóm xa làng!

Em còn nhiều điều muốn nói lắm
Nhưng sợ cái “Độc lập-Tự do-Hạnh phúc” nước nhà!
Em viết bậy sợ anh gặp thêm rối rắm
Với lũ công an hay trù dập người ta!

Có những điều khó nói ra nhưng chúng ta “đồng cảm”
“Bức xúc” càng nhiều càng “phản cảm” bấy nhiêu
Còn nhiều tâm sự, nhưng phải xếp thành “dự án”
Kẻo “sai phép nhà nước” ta đem “xử lý” thì tiêu!

Thôi bây giờ thì anh đã già
Anh em mình mất cả mẹ lẫn cha
Cũng còn may mắn hơn bao người đang mất cả:
Lương tri, tình nghĩa, dòng máu tổ tiên, truyền thống ông bà!

Thôi, nhắn đôi dòng gởi thăm anh bậy bạ
Nói chi nhiều kẻo sinh tội thêm ra!
Chuyện quê mình như truyện phim ngàn tập
Hết tuồng này sang tuồng khác, ôi chuyện nước nhà!