Đã lâu lắm tôi không tham gia những ngày đại hội Ultreya của Tổng giáo phận, cũng như tại các liên nhóm. Thú thực đó là một thiếu sót mà tôi cứ biện minh bằng những lý do thường tình như bận rộn công việc làm ăn, gia đình chưa ổn định, con cái còn nhỏ…và cứ liên tiếp cả gần bảy tám năm “bận rộn!”

Mỗi tháng khi nhận được email thông báo các buổi họp, xem qua và cứ yên chí mình “vẫn đang bận rộn”! Thế nhưng, tháng Năm này nhận được email mời tham dự đại hội Ultreya tại West Covina với chủ đề:

“Đức Mẹ Maria đóng vai trò nào trong đời sống tông đồ của anh chị?”

Tôi cảm thấy một điều gì đó trăn trở trong tâm trí!

Mẹ Maria! Chẳng phải là hàng ngày tôi vẫn nhớ đến Mẹ, và hơn thế nữa, tôi gần như đồng hóa hai người Mẹ trong lòng tôi như một: mẹ ruột sinh ra tôi và Mẹ Maria, mẹ linh hồn. Từ ngày mẹ tôi mất, tôi chưng ảnh mẹ dưới chân tượng Đức Mẹ, mỗi buổi sáng đi làm, tôi đều cúi đầu chào Mẹ! Chỉ một lời chào cho cả hai bà Mẹ mà tôi tin vẫn luôn ở bên tôi! Và xa hơn nữa, từ lâu lắm, Đức Mẹ đã như là người mẹ trong lòng tôi từ thuở còn nhỏ, khi hàng đêm theo mẹ đi đến các nhà hàng xóm đọc kinh tháng Hoa dâng kính Đức Mẹ.

Tôi quyết định, mình phải đi tham dự đại hội Ultreya lần này, nếu không đi có lẽ chẳng bao giờ đi nữa, chẳng bao giờ còn có một sự thôi thúc nào mãnh liệt hơn nữa. Mẹ đang chờ mình, Mẹ đang nhớ đến mình! Nếu mình không đi thì có lẽ tất cả những tâm tình từ xưa đến giờ với Đức Mẹ chỉ là…số không!

Đến thánh đường cộng đoàn Thánh Giuse, West Covina mới hơn tám giờ sáng, ngồi trên xe ngẫm nghĩ đến chuyện mình dự khoá Cursillo hơn mưòi năm, đã từng nghe lời mời gọi của Thầy, vậy mà…! Hôm nay trở lại gặp gỡ anh chị em Cursillita trong tâm tình “về với Mẹ”, tôi cảm thấy xúc động, mình như người con đi hoang trở về, mình đã phung phí hết của cải được lãnh nhận trong những ngày dự khoá, đánh mất cả hành trang mà anh chị em gởi gấm cho mình trong ngày mãn khoá!

Bài hát khởi đầu cuộc họp mặt “hành trang con mang theo đầy đau buồn của thế giới…”, tôi đã mang chính đau buồn của lòng tôi tới đây, chứ không của ai khác, những người quanh tôi, họ tới đây với cả tấm lòng hăng hái, với niềm vui đã và đang phục vụ!

Khi chị trưởng khối Hậu lên tiếng hỏi có ai trong anh chị hôm nay tới đây mà đồng hành với người bảo trợ, tôi đã đưa tay lên, chỉ có vài người! Nhưng khi chị hỏi những ai tự tới đây thì hầu hết các anh chị em đều đưa tay lên! Tôi rât xúc động, các anh chị em khác đã ý thức được trách nhiệm và bổn phận của một Cursillita, còn tôi, thực sự nếu không đọc cái chủ đề về Mẹ Maria, đấng bảo trợ và hướng dẫn tới đây thì có lẽ tôi đã lần lữa không đi!

Giờ chia sẻ, tôi lại học thêm một bài học đáng giá cho cuộc đời. Người bạn chia sẻ về việc anh đã thay đổi gần như hoàn toàn sau khi tham dự khoá Cursillo cách đây bốn năm. Anh thấy mình khác hẳn từ đó, có ngày đi làm về qua thánh đường, anh dừng xe lại đọc một vài kinh hay thì thầm lời cầu nguyện. Những lần có sự cám dỗ anh cầu nguyện với Chúa và Đức Mẹ liên tục. Hàng tuần có những buổi tối, anh hỏi các con trong ngày đã làm được những viêc gì, có việc gì xấu không! Và anh là người trở lại đạo cũng chỉ mười mấy năm gần như bằng “tuổi Cursillo” của tôi!

“Lạy Chúa, xin sai Thánh Linh đến, để Ngài đổi mới bộ mặt địa cầu!”

Hôm nay, cũng chính là ngày lễ Chúa Thánh Thần Hiện xuống, lời hát cầu xin Chúa Thánh Linh đến và đổi mới cuộc sống, nhưng nếu con người không tiếp nhận, không bắt tay vào để cùng thực hiện thì làm sao đổi mới! Thiên Chúa đã chờ đợi hàng bao nhiêu lâu mà con người vẫn hững hờ! Tôi cũng là một trong những con người đó!

Hơn bao giờ hết, bây giờ là thời điểm giáo hội đang bị bách hại dưới nhiều hình thức, đang gặp rất nhiều khó khăn…Chúa Thánh Thần đã đến và đang đến, chúng ta sẽ làm gì đây?

“…Lạy Ngài xin đến dẫn dắt chúng con trên đường. Cầu Ngài liên kết, chúng con nhất tâm trong Ngài. Cầu Ngài ban ơn, thêm sức kiên vững không lay. Sống sao nên người, con Chúa chứng nhân tình yêu…”

Hình ảnh bà mẹ trẻ ẵm con tham dự Ultreya có lẽ là hình ảnh gây rất nhiều cảm xúc cho mọi người, khi chị trao đứa con nhỏ cho một chị khác để lên đọc lời nguyện. Chị ơi! Có lẽ trong lòng chị cũng đã có những nỗi khó khăn như lưỡi gươm đâm qua tâm lòng Mẹ Maria, khi trong tay hai đứa con nhỏ mà chị vẫn chấp nhận hy sinh để phục vụ! Còn mẫu gương nào hơn trong ngày đại hội hôm nay với ý nghĩa: “Mẹ Maria có vai trò nào trong cuộc đời phục vụ!”

Nhìn đưa bé ngủ yên trong vòng tay ôm ấp bà mẹ trẻ, như lời ca nhẹ nhàng cao vút cũa một nữ Cursillita:

“…Mẹ như là bóng mát, như làn hương thơm, như giòng suối êm đềm cho suốt cả đời con an vui.

Mẹ như là cây xanh thắm che người đi trong nắng mau về tới quê nhà, cây lá toả ngàn phương, con sống trong tình thương…”

Rời khỏi hội trường lòng tôi đã thêm nhiều niềm vui mới, có lẽ Mẹ Maria cũng hài lòng khi một người con nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Mẹ. Tôi tới thăm một người bà con ở gần đó. Ông cụ đã gần tám mươi tuổi, bị stroke nên bây giờ đi lại, nói năng đều rất khó khăn. Trước đây mấy năm ông cụ đã từng là một Cursillita rất nhiệt tình, giờ đây với tuổi già sức yếu, cụ đành chịu ở nhà lặng lẽ. Gặp tôi, cụ mừng lắm. “Cháu ơi! Hãy làm những gì mà sức trẻ như cháu có thể làm được, chú bây giờ thèm lắm, nghĩ đến những sinh hoạt phong trào mà tiếc quá, không làm gì được nữa!”

Lời khuyên của cụ Ái không chỉ cho riêng tôi, mà có thể cho tất cả mọi người, cũng như Mẹ Maria là người Mẹ bảo trợ cho tất cả anh chị em Cursillita, những người đang dấn thân phục vụ tông đồ trong tinh thần Cursillo!

.