37. “THI NHÂN” LUẬN THƠ

Ở thôn Thiên Thủy có một người thường tự phong cho mình là nhà thơ, động một tí là bình luận cao thấp thơ của người khác.

Một hôm, có một người bạn thơ cầm bài thơ đến nhờ ông ta chỉ giáo, ông ta bình luận rằng:

- “Trước tiên không cần nói đến thơ, chỉ nhìn chữ này, a, từng nét từng nét vang dội khác thường. Thơ hay, thơ hay !”

Nói xong, thì lấy ra tác phẩm thư pháp mà ông ta thường ngày rất thích, bày ra nói:

- “Anh coi, thơ này kỳ diệu lắm, nét chữ nắn nót xinh xắn, nếu luận về cách dùng mực, thì nó sáng bóng biết bao, tươi đậm biết bao !”

(Khán Sơn Các Nhàn bút)

Suy tư 37:

Người tự khoe mình là người thấy rất rõ những khuyết điểm của người khác, nhưng lại nhìn không thấy ưu điểm của tha nhân; người tự khoe mình là người ưa thích bình luận cái tốt xấu bên ngoài của người khác, nhưng lại không thấy cái tài cái giỏi bên trong của tha nhân; người tự khoe mình là người đi “lòng vòng” bên ngoài để nhìn chứ không dám đi vào bên trong để thấy, cho nên họ khen chê cách phiếm diện...

Cái khó làm nhất của người kiêu ngạo là khen người khác cách thật lòng, cho nên họ thường tìm lý do xa xa như “chữ đẹp mực sáng” vô tội vạ, để chối bỏ bài thơ hay của người khác.

Cái khó làm nhất của người Ki-tô hữu là tự khoe mình, bởi vì họ rất hiểu lời dạy của Chúa Giê-su: “Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống”(Mt 23, 12a), không những hạ xuống ở đời này, mà cả đời sau trong hỏa ngục nữa.

Khiếp thật !

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


---------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info