15. NGƯỜI KHÓC MƯỚN

Có một người chuyên môn đến các nhà tang khóc mướn để được có cơm rượu ăn phủ phê.

Một hôm, nhà nọ có tang, các việc tang đã kết thúc mà người ấy lên chưa kịp, anh ta bèn đau khổ khóc thét lên, mọi người kinh ngạc hỏi tại sao như vậy, anh ta nói trong tiếng khóc:

- “Người chết ạ, xác hồn của anh hôm nay ra khỏi nhà để xác hồn của tôi ở đây làm sao sắp xếp?”

(Tiếu Đảo)

Suy tư 15:

Nước mắt của khóc mướn thì không mặn, vì đó không phải là tình cảm mặn nồng của tình cảm, mà là giả dối; tiếng khóc của người khóc mướn không lột tả được tình cảm thân thiết với người qua đời, nó chỉ là giả dối...

Người khóc mướn cũng rơi nước mắt, cũng kể lể bi ai thống thiết và có khi khóc lớn hơn cả bà con ruột thịt của người chết, nhưng không làm ai động lòng cả.

Có một vài người Ki-tô hữu giữ đạo giống như người khóc mướn, họ cũng khuyên bảo người ta đi đàng lành lánh dữ, nhưng không làm cho người ta động lòng, vì họ sống không như lời họ khuyên; họ cũng đem tiền bố thí cho một vài người nghèo, nhưng chẳng có ai cảm động cả, vì họ khoe của và thực hành bác ái giả dối; họ vẫn đi lễ đọc kinh nhưng không ai khen ngợi họ cả, vì người ta không thấy họ thay đổi cuộc sống luồn lách lươn lẹo của mình...

Nước mắt của khóc mướn là giả dối, làm việc bác ái mà không có tâm là giả hình, cả hai đều đều giống nhau một điểm: lừa đảo.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


---------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info